Là mơ cũng được không phải là mơ cũng được.
Cuộc đời của mình cuối cùng vẫn phải do bản thân nắm lấy ...
Lâm Nhất thầm nhắc lại lời Diệp Tử Lăng, cảm giác hôm nay đối phương hơi khác ngày thường, nhưng cụ thể khác như thế nào hắn lại không nói ra được.
Ánh mắt hắn đảo qua, đại sư huynh Giang Ly Trần ở bên cạnh đang nhìn theo bóng lưng xa dần của Diệp Tử Lăng, vẻ mặt vô cùng si mê.
Tên này, ở trước mặt người ta thì bày ra nghiêm túc, đi rồi thì chẳng thèm che giấu chút nào.
Thật đáng sợ!
"Này, huynh có cảm thấy, Diệp Tử Lăng hôm nay hơi lạ không?"
Lâm Nhất lên tiếng hỏi.
"Có sao, quần áo trang sức má hồng lông mày hoa tai, còn có dáng người ... đều không thay đổi mà, ặc, không đúng, sư muội mỗi ngày đều khác, ngàn kiểu phong tình, vạn vẻ đẹp." Giang Ly Trần cố gắng nghĩ một lúc, rồi bật cười.
Lâm Nhất cười nhạt: "Ha ha."
Giang Ly Trần bừng tỉnh, ngượng ngùng cười, trầm ngâm nói: "Có lẽ liên quan tới việc mấy ngày trước, người bên nhà mẹ muội ấy tới.”
“Người bên nhà mẹ sao?"
Lâm Nhất kinh ngạc hỏi lại.
"Sư đệ không biết sao? Ặc, đệ thực sự không biết à, người bên nhà mẹ sư muội mỗi năm đều tới đây, muốn đón muội ấy về nhà. Trước đây còn có đại chiến xếp hạng Thương Huyền Phủ làm cái cớ, còn lần này hình như đã đồng ý rồi, sau khi rời đảo Khô Huyền có lẽ sẽ rời khỏi Phù Vân Kiếm Tông."
Sắc mặt Giang Ly Trần trở lên buồn bã, đột nhiên nói: "Sư đệ, cũng sẽ rời đi sao?”
“Hì, chắc vậy."
Lâm Nhất trầm ngâm đáp.
Giang Ly Trần mỉm cười, thở dài nói: "Cũng đúng, rốt cuộc thì Phù Vân Kiếm Tông này cũng quá nhỏ."
“Huynh cũng có thể rời đi."
Lâm Nhất nói.
"Ta sao?"
Giang Ly Trần thoáng sững sờ, gãi đầu đáp: "Ta chưa từng nghĩ tới việc này, ta cảm thấy mọi người ở bên cạnh nhau rất tốt. Có một ngày, nếu Phù Vân Kiếm Tông thực sự có thể lớn mạnh, phân tông có thể sánh được với chính tông thì càng tốt hơn."
"Nếu có lòng, ai nói không thể chứ?"
Lâm Nhất cho rằng không có gì là không thể cả.
"Thật không?"
Giang Ly Trần ngạc nhiên hỏi lại.
"Mười nam không thể thì một tram nam, một tram nam không thể thì hai trăm năm, hai trăm năm rồi ba trăm năm, ba trăm năm không được nữa thì bốn trăm năm!”
Lâm Nhất mỉm cười, vỗ vai đại sư huynh, rồi bay đi.
Giang Ly Trần ngẩn người, đợi đến khi bừng tỉnh lại, thì Lâm Nhất đã ở bên ngoài biển mây, bèn lớn tiếng gọi: "Nếu bốn trăm năm vẫn không được thì sao?"
"Vậy thì tám trăm năm!”
Giọng nói của Lâm Nhất chắc như đinh đóng cột, từ xa truyền tới.
...
Bên ngoài Thánh Kiếm Phong, vạn dặm mây trôi.
Một ngọn núi đứng sừng sững trong biển mây, tiếng đàn sáo vang vọng trong biển mây mênh mông này, khuc nhạc hệt như thần tiên.
Khi tiếng đàn sáo dần vơi đi, Lâm Nhất tay cầm sáo Tử Ngọc Thần Trúc đáp xuống một cái đình nhỏ trên đỉnh núi.
Lạc Hoa mặc một thân áo trắng, hai tay cầm dây đàn từ từ hạ xuống, Lâm Nhất nhìn đối phương, khuôn mặt bất giác nở nụ cười.
"Cô tới trễ."
Lâm Nhất nhẹ giọng cười nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!