"Thật ra cũng rất đáng yêu, để ta véo má huynh."
Lạc Hoa cuoi khe, tien len vai bưoc, thực sự đưa tay ra veo ma Lâm Nhất.
Lâm Nhất không kiềm được mà đưa tay ra, nắm chặt bàn tay nhỏ của Lạc Hoa đang đặt trên má, khoảnh khắc này thực sự không muốn buông ra.
"Lạc Hoa, ta có thể tháo khăn che mặt của cô ra không?" Lâm Nhất hít sâu một hơi, nhìn người đang gần ngay trước mặt, khẽ giọng hỏi.
Dưới lớp mũ trùm lụa trắng, Lạc Hoa khẽ cười đáp: "Tay trái cầm sáo Tử Ngọc Thần Trúc của người tình nhỏ, tay phải lại nắm lấy tay của ta, huynh ... lúc nào huynh mới đưa ra sự lựa chọn đây?"
Lâm Nhất nghe vậy thoáng sững sờ, không biết nên trả lời như thế nào.
Lạc Hoa khẽ cười, nhẹ đến mức không thể nghe thấy, nàng rút tay hắn ra, cười nói: "Một khuc hồng nhan tiếu, sao co thể nho lại từ đầu chuyen nay, một khúc hoa lê tàn, duy có màu đỏ của hoa hồng trong máu, một khúc luân hồi khổ, thân này tái ngộ người nơi đâu ... "
Nàng vừa nói, vừa lùi lại mấy bước, tùy ý gảy dây đàn.
Tiếng đàn lộn xộn vang lên, Lạc Hoa khẽ giọng nói: "Nguyệt Vi Vi cười có đẹp nhường nào đi chăng nữa, nếu huynh không muốn nhớ lại, sao không buông bỏ ngay từ đây. Hân Nghiên sư tỷ, nếu huynh đã vì tỷ ấy rút kiếm, sao không để tỷ ấy buông bỏ ngay từ bây giờ, như hoa lê tàn trong tuyết lớn của Đế Đô. Huynh không khổ, vào mùa hoa rơi, huynh đã gặp quân, quân cũng chưa từng quên huynh."
Con ngươi Lâm Nhất chợt co lại, hơi ngẩn người nhìn đối phương.
Đây là lần đầu tiên hai người "gặp nhau", Lâm Nhất khi đó uống say, đã nói hết những điều trong lòng ra, Lạc Hoa lại ghi nhớ hết ở trong lòng.
Một khúc hồng nhan tiếu, ai đang cười?
Dĩ nhiên là bên bờ sông, một dải hồng y trên rừng lá phong, nhưng lại đẹp hơn những tán phong đỏ trên cả ngọn núi, đó chính là Nguyệt Vi Vi.
Một khúc hoa lê tàn, ai là hoa hồng?
Dĩ nhiên là phong tình vạn chủng, lãnh diễm động lòng người, mị cốt trời sinh, nhưng lại như hoa hồng chỉ có thể nhìn từ xa, không thể khinh nhờn, Hân Nghiên sư tỷ.
Một khúc luân hồi khổ, nơi nào gặp quân? Ai là quân?
Dĩ nhiên là người mà hai kiếp hắn làm người, trong lòng luôn nhớ đến, người mà hắn bận lòng nhất, Tô Hàm Nguyệt.
Lạc Hoa tiếp tục nói: "Thực ra ta không thích đánh đàn, ta chỉ thích đánh đàn với huynh ... "
"Ta cũng không thích Phù Vân Kiếm Tông, ta chỉ muốn ở Phù Vân Kiếm Tông với huynh; ta cũng không thích nói lí lẽ với người khác, ta chỉ bằng lòng cúi đầu vì huynh; ta cũng không thích uống rượu, ta chỉ thích dáng vẻ khi uống rượu của huynh.”
"Ta là một người cực kỳ tầm thường, không thông âm luật, không thích Phù Vân, cực kỳ vô lý, uống rượu rồi sẽ giết người. Nhưng ta lại thích huynh, vì vậy cũng không còn ghét rượu như trước nữa ... "
Nàng vừa nói vừa cười, chậm rãi ngồi xuống, ngón tay như ngọc gảy xuống dây đàn.
Thế là, tiếng đàn bắt đầu có sinh mệnh, phù vân bắt đầu cuồn cuộn. Thế là, tuyệt sắc trong thiên hạ đều ngưng tụ trên đầu ngón tay ấy, hóa thành phồn hoa nở rộ trên người Lạc Hoa.
Đến khúc cuối cùng, Lạc Hoa ngẩng đầu nhìn lại.
Thế là tuyệt sắc nhân gian và thiên địa vạn vật giống như đang tràn qua người Lâm Nhất, cảm giác buồn bã và nhiệt liệt đó.
"Sau đảo Khô Huyền, ta sẽ rời khỏi Phù Vân Kiếm Tông."
Hai tay Lạc Hoa buông dây đàn ra, sau đó nhẹ nhàng bay ra ngoài tựa như mây trắng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!