Tần Thiên nhịn hay thật sự. Mình tát hắn ta một cái, vậy mà hắn ta cũng không đến đây gây chuyện.
Lâm Nhất vốn dĩ cho rằng đối phương sẽ tìm tới cửa tính sổ, nào ngờ đối phương lại nhịn xuống hết.
Thôi kệ, không cần phải suy nghĩ nhiều về mấy chuyện nhỏ nhặt như thế.
"Đi Phi Thiên Đài thôi."
Dứt lời, Lâm Nhất ôm Tiểu Tắc Miêu đi lên phía trước, tính ra thì cũng sắp đến giờ xuất phát rồi.
Ánh mắt Tiểu Băng Phượng sáng lên. Cuối cùng cũng đến lúc đi đảo Khô Huyền rồi nha, nàng ta có chút chán ở Phù Vân Kiếm Tông rồi.
Tầm mười lăm phút sau, Lâm Nhất đã quen đường quen nẻo mà đến Phi Thiên Đài.
Trời a!
Lâm Nhất giật nảy mình khi thấy cảnh tượng phía trước.
Bổn tông có hơn một nghìn đệ tử, trong đo có vài trăm đệ tử là võ giả Bán Bộ Thần Đan với tuổi tác khá lớn. Lâm Nhất đoán rằng bọn họ là tinh anh đến từ các thế lực ngoai Kiem Tông, bọn họ se lập tức đột pha cảnh giới Thần Đan khi vừa bước lên đảo Khô Huyền.
Còn có vài lão giả cảnh giới Thần Đan, ánh mắt thâm thúy, hơi thở dày nặng, dáng vẻ cực kì cao thâm.
Trong mắt Lâm Nhất ánh lên vẻ nặng nề. Có lẽ bọn họ đều là chấp sự bổn tông, thời trẻ đều là đệ tử Kiếm Tông, cảnh giới Thần Đan bình thường so không bằng bọn họ. Bởi vì muốn trở thành đệ tử Kiếm Tông, thiên phú của bọn họ chắc chắn là thuộc dạng có một không hai.
Đám người Tần Thiên, Chương Diên tụ tập quanh Mộc Thanh Thanh. Xung quanh đám người bọn họ còn có vài vị trưởng lão cảnh giới Long Mạch.
Lâm Nhất thầm nghĩ, Diệp Tử Lăng nói không sai chút nào, lần này đám siêu cấp tông phái thật sự bỏ vốn gốc.
Chỉ là một Kiếm Tông thôi mà đã làm hoành tráng thế rồi. Hắn không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng tất cả các siêu cấp tông phái hội tụ bên nhau.
Lại còn chưa tính thêm vài tông môn hơi kém khác nữa. Nói cho cùng, trong Hoang Cổ Vực, không phải chỉ có mỗi siêu cấp tông phái. Một vài thế gia Thánh Giả và tông phái chỉ kém siêu cấp tông môn một chút thôi, dù vậy thì vẫn là quái vật khổng lồ khi so với Phù Vân Kiếm Tông.
May mà hắn có chuẩn bị sẵn, nếu không thì hắn sẽ chẳng thể khơi nổi bọt nước gì ở tại trường hợp thế này.
Lâm Nhất cảm thán muôn vàn, rồi chợt có chut hiểu ra những lời mà Kiếm Kinh Thiên từng nói với hắn ở ảo cảnh Cửu Lê.
Một chút thực lực của hắn chưa là gì đâu!
Lâm Nhất thở hắt ra, thấy đám người Giang Ly Trần, Diệp Tử Lăng đang đứng cạnh đám người bổn tông, bèn đi về phía bọn họ.
"Ta còn tưởng rằng ngươi kiêu ngạo lắm, không thèm đi chung với đám người bổn tông chúng ta?" Nhìn thấy Lâm Nhất đi qua, trong mắt Chương Diên hiện lên vẻ khinh thường, nói bằng giọng điệu lạnh lùng.
Lâm Nhất nhìn qua, cười tủm tỉm nói: "Ta nổi tiếng tốt tính, dù vậy thì ta cũng sẽ không dễ dàng quỳ xuống xin tha giống người nào đó."
Chương Diên xụ mặt xuống, thẳng nhãi kia thật sự là cái hay không nói, chỉ biết nói cái dở.
"Bớt nói nhảm đi, nếu ta dùng tinh tượng thì ta chỉ cần dùng một kiếm là có thể chém ngươi!" Chương Diên tức điên người. Đối với hắn ta mà nói, ngày hôm ấy quỳ rạp trước mặt Lâm Nhất chính là một chuyện cực kì nhục nhã.
"Ta sợ quá đi mất! Ngươi dùng một kiếm chém ta đi!"
Lâm Nhất nheo mắt, ý cười không giảm, chỉ là trong mắt lại có thêm vẻ lạnh lùng, chỉ có người quen của hắn mới biết là có nghĩa gì.
"Lâm Nhất." Diệp Tử Lăng lên tiếng gọi.
Lâm Nhất thu bớt vẻ trào phúng, cười nói: "Tiếc là ngươi không có gan làm như thế."
Dứt lời, hắn nhún nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm đến hắn ta nữa.
Thẳng nhãi kia cười gian trá quá đi mất! Chương Diên tức muốn hộc máu. Cả đám đệ tử bổn tông cũng cực kì giận dữ.
Đây không phải là lần đầu tiên đám đệ tử phân tông coi thường bọn họ, thật sự là không thể nhịn nổi nữa rồi.
"Một con ruồi bọ thôi, đừng để ý làm gì." Lúc này, giọng nói của Tần Thiên truyền đến.
Từ nay đến giờ, han ta vẫn luôn lạnh nhạt đứng một bên, chưa từng nhìn Lâm Nhất một lần nào.
Chương Diên thuận thế cười nói: "Sư huynh nói rất đúng, một con ruồi bọ, một con ếch ngồi đáy giếng thôi mà. Chờ tới đảo Khô Huyền, hắn ta sẽ biết mình nhỏ bé thế nào, nhớ là dù có bị các tông môn khác ức hiếp thì cũng đừng quỳ xuống cầu xin bọn ta."
Lâm Nhất nể mặt Diệp Tử Lăng, chỉ cười cười chứ không đáp lời bọn họ.
Cả buổi sau, người Kiếm Tông gần như đến đông đủ. Ngay sau đó, vòm trời rạn nứt, từng con chim Tinh Huyền xé trời lao ra.
Chim Tinh Huyền chở đám người bổn tông lướt nhanh như chớp.
Không bao lâu sau, biển người tấp nập trên Phi Thiên Đài bớt đi hơn một nửa.
"Lâm Nhất, lên đi."
Trên chim Tinh Huyền của Phù Vân Kiếm Tông, Diệp Tử Lăng ngồi ở phía trước, Giang Ly Trần, Phùng Chương và Lưu Thanh Nghiêm đều đã lên cả rồi.
Chỉ có một mình Lâm Nhất là thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, mãi mà không chịu đi lên, Diệp Tử Lăng thấy vậy nên giục.
“Ta đang đợi một người."
Trong mắt Lâm Nhất hiện lên vẻ khó hiểu. Lạc Hoa đã nói là sẽ đi chung, sao bây giờ còn chưa thấy bóng người đâu nữa?
"Lâm công tử không đi chung với bọn ta hay sao? Hiện giờ bên ngoài đảo Khô Huyền rồng rắn hỗn loạn, tình hình cực kì rối ren ... " Mộc Thanh Thanh khống chế một con chim Tinh Huyền màu trắng bạc, quay lại nói với Lâm Nhất, ý ngầm rất rõ ràng.
Chỉ với danh tiếng Phù Vân Kiếm Tông là rất khó có thể sống sót ở ngoài đảo Khô Huyền
"Sư tỷ mặc kệ hắn ta đi, có khi người ta còn đang khinh thường Kiếm Tông chúng ta nữa đấy!" Chương Diên cà khịa.
"Cảm ơn ý tốt của Mộc cô nương. Ta không đi cùng các người."
Lâm Nhất vốn dĩ cảm thấy sao cũng được, vậy nên mở miệng từ chối.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!