Diệp Tử Lăng khẽ biến sắc, hơi phiền toái rồi đây.
Lôi Vân Bạo ở trình độ này thì cho dù là tầng thứ ba cũng hiếm gặp, sợ rằng ngay cả cường giả cảnh giới Long Mạch khi đụng phải cũng phải bị mất một lớp da, bọn họ thực sự quá xui xẻo.
Chính vao luc bon họ đang hoang loạn, không biết phải làm sao, thì luồng Lôi Vân Phong Bạo đó đã trực tiếp bị một luồng gió mạnh nghiền nát.
Trong phút chốc, trời quang mây tạnh.
“Hửm?"
Diệp Tử Lăng không rõ nguyên do, nhưng cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng nhân cơ hội này khống chế chim Tinh Huyền bay xuống phía dưới, liên tiếp phá ba tầng trời, bay đến dưới tầng mây trôi.
Mấy người họ thoát nạn trong gang tấc, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Nguy hiểm quá!
Nếu bị cuốn vào trong trận gió bão đó, thì cho dù có thể sống sót được, e rằng cũng bị thương nặng, không cẩn thận còn có thể bỏ lỡ đảo Khô Huyền.
“Kỳ lạ."
Diệp Tử Lăng lẩm bẩm một tiếng, không nghĩ ra nguyên do.
Lâm Nhất ở trên lưng chim Tinh Huyen, nhìn quanh bốn phía, chốc lat đã cảm nhận được một luồng kiếm ý như ẩn như hiện. Luồng khí tức đó vô cùng bí ẩn, nếu như không phải hắn nắm giữ Thần Tiêu Kiếm Ý, thì hoàn toàn không phát hiện ra được chút gì.
“Hì hì, tên nhóc không cần nhìn nữa, là ta sư huynh của đệ đây!"
Tiếng cười khúc khích của Phong Giác vang lên bên tai Lâm Nhất, hắn ta cực kỳ đắc ý nói: "Sư huynh của đệ giờ cũng là đại lão cảnh giới Sinh Tử rồi, đợi khi đến gần đảo Khô Huyền, đệ thấy ai không vừa mắt thì có thể đánh gã thật mạnh, không cần sợ, sư huynh che chở đệ."
Lâm Nhất thầm nghĩ, quả nhiên là huynh ấy.
Nhưng vị sư huynh này cũng thật thú vị, cảnh giới Sinh Tử đúng là có thể xem là đại lão rồi, nhưng làm gì có ai tự khoe khoang mình là đại lão cơ chứ.
"Người của Kiếm Tông cũng có thể đánh sao?"
“Có thể đánh, nhưng không cần thiết."
Lâm Nhất lập tức im lặng, đây không phải là nói nhảm sao, vẫn là không thể đánh bọn họ được.
"Ha ha, thực ra muốn đánh người của Kiếm Tông cũng được, nhưng phía bọn họ cũng có đại lão cảnh giới Sinh Tử, hơn nữa còn nhiều người, nếu đệ đi qua đó, không phải là đánh người ta mà là để người ta đánh." Phong Giác vô tâm cười nói, khuyên Lâm Nhất lương thiện một chút, đừng nghĩ quá nhiều.
"Đảo Khô Huyền khác rồi!"
Giọng nói của Diệp Tử Lăng mang theo sự ngạc nhiên.
Lâm Nhất vội vàng đưa mắt nhìn qua, vào khoảnh khắc nhìn thấy đảo Khô Huyền, ánh mắt lập tức thay đổi.
Gió bão siêu cấp trước đó bao quanh đảo Khô Huyền, có thể khiến cho cả Thánh giả phải ngã xuống, lại nứt ra vài khe hở dữ tợn, hào quang rực rỡ dài hàng vạn trượng từ trong kẽ hở chiếu ra ngoài, rải rác lên các hòn đảo khác trong vùng biển này.
Có thể rõ ràng phát hiện ra được, những hòn đảo được hào quang bao phủ này, thiên địa linh khí dư thừa đến mức không thể tưởng tượng được.
Cho dù Phù Vân Kiếm Tông có là bảo địa phong thủy thích hợp cho việc tu luyện nhất cũng không thể sánh được, ít nhất phải hơn gấp hàng chục lần, khoa trương đến mức khiến người ta phải nghẹn họng.
Mấy hòn đảo lớn gần đảo Khô Huyền đã bị một vài tông môn siêu cấp chiếm cứ từ lâu, căn bản không có ai dám lên đảo.
Ở những hòn đảo xa hơn một chút lại đông nghịt người, từ trên trời nhìn xuống người đông như kiến, gần như khắp nơi đều là bóng người.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!