Diệp Tử Lăng đắm mình trong ánh sáng sấm sét, bộ đồ màu tím sáng chói rực rỡ.
Nàng giơ tay lên, năm ngón tay trắng nõn chém ra một chưởng, đỡ đòn tinh tượng của thanh niên đồ đen.
Âm!
Hình ảnh đáng sợ xuất hiện. Trong khoảnh khắc va chạm vào nhau, toàn bộ tay phải của thanh niên đồ đen bị nổ tung tóe, bả vai trụi lủi, máu tươi tuôn trào như suối.
A !!!
Gã la hét thảm thiết, rên rỉ đau đớn liên tục sau khi ngã xuống đất.
"Tay của ta!"
Gã cực kì sợ hãi, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
"Thường sư đệ!"
Vài người Thanh Lôi Tông thấy vậy thì lập tức thay đổi sắc mặt, nhìn về phía Diệp Tử Lăng, giận dữ nói: "Ngươi đáng chết!"
Bọn họ vọt lên trên bao vây Diệp Tử Lăng, định dốc hết sức hợp tác với nhau bắt lấy Diệp Tử Lang, làm cho Diệp Tử Lăng phải trả lại gấp trăm lần.
Diệp Tử Lăng kết ấn bằng một tay. Nàng vận chuyển huyết mạch Tuyết Diệu Hoa, Tuyết Diệu Hoa ở sâu trong đôi mắt lập tức nở rộ, lạnh lẽo lại xinh đẹp.
Âm!
Từng cánh hoa màu tím tràn ra khỏi cơ thể. Mỗi một cánh hoa giống như là ánh sáng nghìn trượng, đột nhiên nở rộ rồi nổ bay đám người bao vây quanh nàng.
Phut!
Vài người nổ tung, da tróc thịt bong, máu tươi giàn giụa. Sau khi ngã xuống đất, người nào cũng đau đớn cực kì, hoàn toàn không còn sức chiến đấu.
Khủng bố!
Bạo lực!
Hai người còn sót lại của Thanh Lôi Tông lập tức thay đổi sắc mặt, cả người run rẩy. Đám võ giả đứng xem từ nơi xa trợn mắt há mồm, ngạc nhiên đến mức không khép miệng lại được.
Con quái vật này ở đâu ra vậy? Mạnh mẽ quá đi!
Nghe nói Lâm Nhất ra tay tàn nhẫn, nào ngờ cô nàng xinh đẹp lạnh lùng trước mắt cũng tàn nhẫn không kém khi bắt đầu ra tay.
Người xem nổi da gà khắp người, rõ ràng là nữ ma đầu thì đúng hơn.
Ngay cả đám người Giang Ly Trần cũng cảm thấy cạn lời. Tuy rằng bọn họ biết đại sư tỷ lúc nào cũng bạo lực, xưa nay chỉ dựa vào chính mình chống đỡ toàn bộ Phù Vân Kiếm Tông, so đấu với tam đại tông môn khác, tính tình quyết đoán không hề thua kem bất cứ người đàn ông nào. Nhưng mà sau khi thực lực của đại sư tỷ mạnh hơn, phong thái bạo lực khi xưa dường như cũng tăng lên gấp đôi.
Lam Không thấy cảnh trước mắt thì sửng sốt, dáng vẻ kiêu căng trở nên ngây ngốc.
Vèo
Ngay lúc này, một người đứng bên cạnh Lam Không ra tay. Gã nhìn chẳm chằm về phía Lạc Hoa bằng ánh mắt lạnh lùng. Gã cảm thấy không nên dễ dàng gây chuyện với Diệp Tử Lăng. Lạc Hoa đội mũ lụa trắng, trông có vẻ rất tôn quý, khí chất mờ mịt bất phàm, khuôn mặt dưới mũ lụa trắng tất nhiên là vô cùng mảnh mai.
Chỉ cần gã đột nhiên ra tay bắt lấy Lạc Hoa là gã có thể uy hiếp được nữ ma đầu đồ tím.
Bùm!
Có điều, khi gã mới vừa bước lên một bước, Lạc Hoa nhìn cũng chưa nhìn gã, đánh ra một chưởng từ khoảng cách xa.
Gã dừng ở không trung, thân thể lập tức bị chia năm xẻ bảy, máu tươi tung tóe, bắn hết lên mặt Lâm Không.
Hít hà!
Tất cả mọi người đều hít sâu vào một hơi, sắc mặt lập tức trắng bệch, da đầu tê dại, trái tim suýt nữa nhảy ra ngoài.
Nữ ma đầu này ở đâu ra nữa vậy? Thật sự là ... đáng sợ quá đi mất!
Vèo!
Đám người Giang Ly Trần đồng thời nhìn về phía Lam Không. Lam Không lập tức cảm thấy mình giống như là con cừu đứng trong bầy sói, nhỏ yếu, đáng thương, bất lực, run bần bật.
Gã không suy nghĩ gì nữa, lập tức xoay người bỏ chạy, chạy điên chạy dại, động tác khá là thành thạo.
“Để hắn đi đi. Cả tên kia nữa, chỉ biết gây chuyện, không biết giải quyết hậu quả, nên để cho hắn một bài học." Lạc Hoa lạnh nhạt nói.
Đám người Giang Ly Trần biết Lạc Hoa đang nói đến Lâm Nhất. Nghe giọng điệu của nàng, dường như nàng có chút tức giận, cũng có chút bất mãn.
“Nhưng cũng không thể để hắn đi nhẹ nhàng như vậy được."
Dứt lời, Diệp Tử Lăng vung tay chém một kiếm ra ngoài.
Keng!
Thanh kiếm ra khỏi võ, tiếng kiếm rung trời, bóng kiếm giống như thần long lao ra ngoài, xuyên qua hư không, chỉ trong chớp mắt liền đuổi kịp Lam Không. Một tiếng vang động trời nổ ra, đánh gã vào một ngọn núi không cao.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!