Phương Nhu nhìn người đàn ông nồng nặc mùi rượu trên giường, trong lòng không khỏi có hơi bối rối.
Cô ấy vừa mới sinh con, vẫn chưa thể quan hệ với anh ta.
Cô ấy lập tức quay người đi phòng bếp.
Không lâu sau thì bưng một bát canh giải rượu đi vào.
“Nấu cho tôi…”
Khi đi vào phòng ngủ, còn chưa nói xong thì phát hiện Thích Ngôn Thương đã ngủ say trên giường.
Cúi đầu nhìn bát canh đang bưng trên tay kia, khói nghi ngút, nóng bỏng tay, lại có vẻ dư thừa như thế.
Phương Nhu đặt canh lên đầu giường, muốn rời khỏi phòng ngủ, nhưng thấy Thích Ngôn Thương chưa đắp chăn, bèn đi tới kéo chăn giúp anh ta đắp lên người.
Kết quả chăn vừa đắp lên trên người của người đàn ông thì người đàn ông một tay kéo lấy cánh tay cô ấy, tay còn lại xốc chăn lên, động tác thành thạo mà lại rất nhanh kéo cô vào trong chăn.
“Nằm ngủ với anh một lúc.”
“Tôi còn phải ngủ với Tiểu Thang Viên…”
“Có bà vú và người giúp việc là đủ rồi.”
Mùi rượu nồng nặc tràn tới phả vào mặt, mùi hương có hơi khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Phương Nhu nhíu mày, đưa tay chắn trước mũi.
“Rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu?”
Cô ấy thật sự có hơi không quen với mùi rượu nồng nặc nặng mùi như vậy.
“Không nhiều lắm, không… nhiều… lắm…”
Nói dứt lời, người đàn ông đã ngủ.
Nằm trong vòng tay anh ta, nghe thấy tiếng thở đều đặn, ban đầu Phương Nhu có hơi không thích ứng được, nhưng qua một lúc thì cảm thấy vẫn có thể chịu được.
Đột nhiên, bên cạnh vang lên tiếng khóc của Tiểu Thang Viên.
Phương Nhu muốn ngồi dậy xem con, động người một cái mới phát hiện đã bị người đàn ông ôm rất chặt, căn bản không thể nhúc nhích được chút nào.
“Thích Ngôn Thương, tôi phải đi xem Tiểu Thang Viên, anh buông tôi ra.”
“Đừng động đậy, nằm ngủ với tôi một lúc.”
Người đàn ông lẩm bẩm, trong giọng điệu mang theo vài phần không hài lòng.
Phương Nhu dùng đủ mọi cách nhưng đều không được, đành phải nằm với anh ta một lúc.
Vì vừa mới sinh con, giấc ngủ dạo gần đây của cô ấy không tốt lắm.
Cứ nằm như thế vậy mà lại thật sự ngủ luôn.
Khi vừa tỉnh dậy đã là buổi trưa.
Bên ngoài phòng ngủ vang lên tiếng gõ cửa của người giúp việc: “Cậu Thích, cô Thích, đã đến giờ ăn trưa rồi.”
“Ồ, được, được, ra ngay đây.”
Phát hiện Thích Ngôn Thương không ôm lấy cô ấy, Phương Nhu lập tức ngồi dậy.
Kết quả một cánh tay đã ôm lấy eo cô.
“Nằm với tôi một lúc.”
Thích Ngôn Thương trước đây lạnh lùng cao quý, không để ai vào trong mắt, không ngờ lúc này lại trở nên có hơi… bám người?
Thật khó tin từ “bám người” này cũng có thể dùng để nói về anh ta.
Phương Nhu có chút bất lực.
Khi cô ấy đang do dự hay là nằm với anh ta một lúc thì người đã bị Thích Ngôn Thương kéo ngã xuống giường.
Nằm được một lúc, thấy Thích Ngôn Thương không có phản ứng gì, Phương Nhu không nhịn được muốn dậy.
Kết quả cô ấy chỉ mới nhúc nhích một cái, đã lại bị ấn trở lại.
Người phụ nữ nhỏ hơi nhíu mày, tự nhiên có hơi nổi nóng.
“Thích Ngôn Thương, anh tỉnh rồi đúng không?”
Đã ngủ lâu như vậy, anh ta đã tỉnh cũng là điều bình thường.
Nhưng nếu đã tỉnh còn cố ý kéo cô ấy ngủ cùng, đây rõ ràng là cố tình làm như vậy.
“Sao nào, bảo em ngủ cùng tôi một lúc cũng không được à?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền tới bên tai.
Vì đầu cô ấy tựa vào chỗ ngực người đàn ông nên cô ấy gần như có thể cảm nhận được tiếng rung động nhỏ phát ra từ lồng ngực người đàn ông.
Phương Nhu mím môi, di chuyển cơ thể, ngước mắt nhìn anh ta, lại thấy anh ta đang lười biếng nhắm mắt.
“Tôi… đói rồi.”
Ngẫu nhiên kiếm một lý do.
“Là đói rồi hay là sợ rồi?”
Thích Ngôn Thương chậm rãi mở mắt, giương mắt nhìn khuôn mặt cô ấy, hơi nâng cằm cô ấy lên, bốn mắt đối nhau.
“Có phải em nên cho tôi một lý do hợp lý về chuyện tối qua không?”
“Hôm… hôm qua?”
Phương Nhu bất giác nuốt nước bọt.
Dường như không biết nên giải thích thế nào với Thích Ngôn Thương, sự không chắc chắn lóe lên trong đôi mắt, cô ấy lúng túng cười: “Cái đó..
hôm qua tôi thật sự… xin lỗi.”
Ngoài nói xin lỗi ra Phương Nhu cũng không biết nên giải thích sao về hành động thiếu não của mình.
Ai mà biết được bản thân lại ngốc nghếch làm ra chuyện hồ đồ như thế?
Bây giờ nghĩ lại, Phương Nhu cảm thấy chuyện hôm qua chắc chắn là não đã bị kẹp cửa.
“Một câu xin lỗi là xong à?”
“Vậy anh muốn thế nào? Tôi sai thì đã sai rồi.”
Cô ấy cắn môi, cố lấy can đảm để phản bác lại.
Căng thẳng, căng thẳng vô cùng.
Hai tay nắm chặt vào nhau, sợ tới mức không dám thở mạnh.
“Phạt em… mát xa cho tôi, tôi đau đầu.”
Thích Ngôn Thương nói xong, ý cười hiện ra nơi khóe môi.
Nụ cười như tắm gió xuân đó khiến trái tim đang treo lơ lửng của Phương Nhu rơi xuống trong nháy mắt.
Còn tưởng Thích Ngôn Thương sẽ không chỉ phạt có như vậy, không ngờ sau cùng cũng không nói gì.
Anh ta buông Phương Nhu ra, di chuyển người, nằm sấp trên giường.
Phương Nhu hơi bối rối trước hành động của anh ta, cô ấy không có bất cứ phản ứng nào một lúc lâu.
Mãi cho tới khi người đàn ông nghiêng đầu qua liếc nhìn cô ấy, đôi mắt quyến rũ chúng sinh mang theo chút nghi ngờ, như thể đang hỏi: Sao vẫn chưa làm?
Lúc này cô ấy mới dậy quỳ xuống bên cạnh anh ta, đưa tay đặt lên huyệt Thái dương của anh ta, bắt đầu mát xa.
Trước đây, cô ấy cũng thường mát xa cho mẹ.
Sau này đi làm thì không còn có cơ hội làm thường xuyên cho mẹ, chỉ sợ không còn thành thạo nữa.
Động tác của Phương Nhu rất nhẹ nhàng, lực đạo vừa phải, không quá mạnh cũng không quá nhẹ.
Người đàn ông nhắm mắt hưởng thụ.
Bởi vì đang nằm sấp, vì vậy Phương Nhu căn bản không nhìn thấy mặt anh ta, cũng không phát hiện trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị kia của ta đã thoáng hiện nụ cười.
Tính tình Thích Ngôn Thương xưa nay rất lạnh lùng, ăn nói thận trọng, thình thoảng mới nở nụ cười.
Vì vậy phần lớn thời gian đều trưng ra cái vẻ lạnh lùng băng giá.
Nhưng lúc này, nụ cười hiện ra trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta lại có vài phần gần gũi.
Thậm chí… vẻ hài lòng còn càng rõ rệt hơn.
Trong lúc đó mơ hồ cảm giác khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.
Đối với anh ta mà nói, đương nhiên là tốt nhất.
“Đúng rồi, đã nghĩ xong tên của Tiểu Thang Viên chưa?”
Đột nhiên anh ta nghĩ tới điều gì đó, bèn hỏi.
“Vẫn chưa.”
Phương Nhu chưa từng nghĩ muốn lấy tên cho Tiểu Thang Viên.
Dựa vào vị trí bây giờ của cô ấy ở nhà họ Thích thì không có tư cách lấy tên cho Tiểu Thang Viên.
“Khi về em lấy một cái tên cho con đi.”
“Tôi?”
Tay mát xa của Phương Nhu hơi khựng lại, rất bất ngờ.
“Ừ, không thì sao? Em là mẹ của con, em không lấy thì ai lấy?”
“Vậy… Ông cụ Thích ông ấy… có đồng ý không?”
Chỉ cần nghĩ tới chuyện bị bắt cóc đến nhà cũ của nhà họ Thích, trong lòng Phương Nhu liền dè dặt.
Ngày đó, cô thật sự nghĩ mình sẽ chết, sẽ vĩnh viễn rời xa đứa trẻ trong bụng.
Chỉ là không ngờ sau khi sinh ra đứa trẻ lại vẫn có thể gặp được Thích Ngôn Thương, vẫn còn có thể ở cạnh con.
Có trời mới biết, Phương Nhu trong thời khắc đó có bao nhiêu xúc động cùng vui mừng.
Nhắc đến ông cụ nhà họ Thích thì ánh mắt của Thích Ngôn Thương lập tức lạnh đi vài phần, thản nhiên đáp: “Tôi bảo em lấy tên thì cứ lấy tên, em nói nhiều quá.”
“Ừm.”
Phương Nhu đáp lại một tiếng, không nói gì nữa, lại mát xa một lúc cho anh ta.
Đột nhiên cô nghĩ tới gì đó, hoặc nói là trong lòng Phương Nhu luôn nhớ một chuyện, lại không biết nên nói sao với Thích Ngôn Thương.
Một đôi mắt trong veo luôn nhìn anh ta, cứ ba lần bốn lượt muốn nói lại thôi.
“Tôi… tôi muốn ngày mai về quê một chuyến, có được không?”
Cô ấy đang trưng cầu ý kiến của Thích Ngôn Thương..