Trong hộp thuốc có hai bát thủy tinh trong suốt, có nắp đậy để bảo vệ thuốc nguyên vẹn.
Mặc Cảnh Thâm hít một hơi thật sâu, vốn dĩ nghĩ rằng anh đã chuẩn bị tâm lý để tiếp nhận hiện thực, anh không muốn để những nỗ lực trước đây của Mộ Thiển trở thành vô ích.
Nhưng khi anh nhìn thấy chất lỏng màu nâu sẫm đựng trong bát thủy tinh trong suốt trong hộp thuốc, tất cả thành trì đột nhiên sụp đổ.
Anh thu tay lại, quay người định rời đi!
“Dừng lại!”
Mộ Thiển quát lớn một tiếng.
Nhìn thấy anh nắm chặt tay, thần kinh trở nên căng thẳng, trên trán thậm chí nổi rõ cả gân xanh.
Giận dữ, nhẫn nhịn, đau đớn, khổ sở…
Đủ mọi loại cảm xúc đang hành hạ Mặc Cảnh Thâm, khiến anh gần như phát điên.
Mộ Thiển đi đến trước mặt Mặc Cảnh Thâm và chặn đường anh lại.
Cô đứng trước mặt anh, cùng anh bốn mắt nhìn nhau.
Cô vươn tay nắm lấy tay anh, cảm nhận được bàn tay anh đang nắm chặt, rồi từng chút một bẻ ra từng ngón tay đang siết chặt của anh, mười ngón đan xen.
Cô dùng sự dịu dàng của mình để sưởi ấm trái tim sắt đá của anh.
“Anh Thâm, anh nhìn em.”
Mộ Thiển rất dịu dàng, chậm rãi nhướng mi, một đôi mắt đẹp như nước bắt gặp đôi mắt lạnh lẽo sâu không đáy tràn đầy đau đớn của anh.
“Anh… có yêu em không?”
Tình yêu, Mộ Thiển cảm thấy chính mình không cách nào nói ra khỏi miệng, nhưng hiện tại nhất định phải dùng hai chữ “tình yêu” này xem như một thanh kiếm sắc bén!
Hai mắt Mặc Cảnh Thâm lóe lên, anh nhìn Mộ Thiển không lên tiếng.
Nhưng cái nhìn đó đã chứng minh tất cả.
“Những gì nên nói em cũng đã nói.”
Mộ Thiển liếc xéo, liếc nhìn hộp thuốc rồi nói: “Uống hay không uống quyền lựa chọn đều ở anh.
Nhưng có một điều anh phải nhớ, nếu anh không uống thuốc, em sẽ không phối hợp trị liệu.
Anh đã một lòng muốn tìm cái chết, sao em có thể khiến anh cô đơn như vậy trên đường xuống suối vàng? Em sẽ đi cùng anh.”
Cô đang nói về sự sống và cái chết, nhưng trên môi lại nở một nụ cười nhẹ, khiến người ta cảm thấy mọi thứ chỉ là một lời nói nhẹ nhàng bâng quơ.
“Mộ Thiển!”
Mặc Cảnh Thâm kêu một tiếng, đôi môi mỏng của anh mở ra rồi đóng lại, như thể anh có rất nhiều điều muốn nói với Mộ Thiển.
Nhưng khi lời nói đến bên miệng anh lại nuốt trở vào, cuối cùng không nói gì.
“Bây giờ anh có uống hay không?”
Sắc mặt Mộ Thiển nghiêm nghị, giả bộ tức giận nói: “Đừng lằng nhà lằng nhằng nữa được hay không? Nói chuyện với anh thật tốn sức! Mặc Cảnh Thâm, hãy nghe cho kỹ đây.
Nếu anh chết, em cũng sẽ không sống tạm bợ.
Nếu anh muốn cái chết của anh liên lụy đến em, anh có thể không uống.”
Người phụ nữ nhỏ bé tức giận, xoay người đi tới bên cửa sổ.
Nhìn cảnh đẹp của Hải Thành ngoài cửa sổ, khắp nơi đều được bao phủ bởi tầng ánh sáng bạc, lại bởi vì ánh sáng mặt trời chiếu vào phát ra ánh sáng, khiến cho Hải Thành càng thêm xinh đẹp.
Tuy nhiên, Mộ Thiển không có tâm trạng để thưởng thức tất cả những thứ đẹp đẽ này.
Từ đầu đến cuối việc cô đang quan tâm chính là Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm đứng ở nơi đó, một lúc lâu mới cử động thân thể cứng ngắc, sau đó nhìn về phía người phụ nữ nhỏ bé kia, rồi nhìn thuốc trong hộp thuốc.
Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, khớp xương phát ra âm thanh răng rắc.
Cuối cùng, anh bước đến trước bàn, từ trong hộp lấy ra một bát thuốc.
Khi mở nắp ra, mùi máu tanh nồng nặc xộc lên mặt, anh cau mày lại, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, vô cùng buồn nôn.
Không phải vì anh ghét bỏ cái gì, mà là chính mình cảm thấy buồn nôn!
Anh cảm thấy bản thân là một người đàn ông, nhưng ngay cả người phụ nữ mà anh muốn bảo vệ cũng không thể bảo vệ được.
Cuối cùng, thấy người phụ nữ nhỏ bé không để ý đến mình, anh đành phải cầm bát lên uống cạn.
Cạch…
Đặt bát thủy tinh lên bàn, trong miệng Mặc Cảnh Thâm đang ngậm một bát “thuốc”, anh xoay người muốn đi vào phòng vệ sinh.
“Anh Thâm?”
Mặc dù Mộ Thiển quay lưng về phía Mặc Cảnh Thâm, nhưng tai vẫn luôn lắng nghe động tĩnh bên này.
Nghe thấy Mặc Cảnh Thâm đặt cái bát xuống, cô biết rằng anh nhất định đã uống sạch.
Nhưng…
Anh uống không có nghĩa anh sẽ nuốt.
Mộ Thiển gọi một tiếng, cất bước đi đến đứng trước mặt anh.
Nhìn thấy vết canh trên khóe môi của anh, cô vươn tay lau vết nước canh đọng lại, sau đó quay đầu nhìn anh, tinh nghịch cười nói: “Anh Thâm, em muốn… hôn anh.
”
Nghe vậy, Mặc Cảnh Thâm nhíu mày, mím chặt môi, nhưng không có phát ra âm thanh.
“Sao vậy, anh không muốn à?”
Cô biết Mặc Cảnh Thâm đang ngậm thuốc trong miệng nên cố ý ép anh.
“Anh không muốn hay là muốn em chủ động.”
Người phụ nữ nhỏ bé nắm chặt tay anh, kiễng chân lên, làm bộ muốn hôn anh.
Kết quả là cô chưa đến gần người đàn ông đã đẩy cô ra.
Mặc Cảnh Thâm giữ một vẻ mặt bình tĩnh, vòng qua Mộ Thiển đi vào phòng vệ sinh.
Nhưng bàn tay của anh đã bị Mộ Thiển giữ chặt, mặc cho anh vùng vẫy, Mộ Thiển cũng không có ý buông ra.
Sắc mặt người phụ nữ trở nên khó coi, nhíu mày, quay lại và gọi một tiếng: “Anh Thâm?”
Đứng sau Mặc Cảnh Thâm, cô hét lên, Mặc Cảnh Thâm theo bản năng quay đầu lại, ngay lúc đó, Mộ Thiển giơ tay lên và tát thẳng vào mặt anh một cái.
“Ực…”
Một cái tát mất cảnh giác, thanh âm rất vang, lựa đạo mạnh mẽ cứ như vậy rơi xuống khuôn mặt tuấn tú của anh.
Chính vì Mặc Cảnh Thâm mím chặt môi mình nên khi bị tát, chỉ có một lượng nhỏ chất lỏng chảy ra, trong lúc vô tình anh đã nuốt hết phần còn lại.
Anh giật mình.
Anh nhìn chằm chằm Mộ Thiển với ánh mắt kinh ngạc, ngay cả khi tóc trên trán có chút lộn xộn, anh cũng không thèm quan tâm chút nào.
Chỉ nhìn Mộ Thiển, ánh mắt anh lóe lên, nhưng anh không biết phải phản ứng như thế nào.
“Uống rồi chứ?”
Bàn tay cô từ từ buông xuống, bởi vì lúc nãy dùng lực quá mạnh khiến tay cô cũng đau, cô nhẹ nhàng xoa tay nhưng không giấu nổi sự tức giận.
“Tại sao nhất định phải để cho em ra tay anh mới chịu uống? Rõ ràng là bệnh tình của anh đã gần hết, anh sẽ mau chóng khỏe lại.
Có phải anh tung hoành muốn khiến cho những nỗ lực trước đây của em đều vô ích? Sau đó đợi đến khi em khỏe lên rồi lại đến cứu anh sao? Anh… ”
“Anh không cần!”
Mặc Cảnh Thâm cũng nổi giận.
Anh lấy tay áo lau khóe môi, trong lòng bừng bừng lửa giận, nói: “Mộ Thiển, xưa nay Mặc Cảnh Thâm anh không bao giờ tham sống sợ chết!”
“Nhưng em sợ!”
Hốc mắt Mộ Thiển lập tức ướt át, đôi mắt có chút ửng hồng: “Anh không sợ nhưng em sợ! Trên đời này em không còn chỗ dựa, chỉ có anh là chỗ dựa của em.
Nếu như anh đi rồi, anh bảo em phải làm sao bây giờ? Anh cảm thấy em có khả năng chống lại giông bão của Ẩn Tộc sao, hay có khả năng lo liệu mọi thứ một mình và chăm sóc tốt cho những đứa trẻ?”
Bởi vì tức giận, sắc mặt của cô gái nhỏ càng thêm hồng, càng nổi bật lên đôi mắt đỏ bừng: “Tại sao anh lại ích kỷ như vậy? Có thể nghĩ cho em một chút được không? Anh không phải chỉ có một mình, anh có biết không! Vì anh, ta nguyện ý để làm tất cả.
Còn anh thì sao, không thể khiến người ta an tâm sao? Nếu như anh sớm hợp tác, anh nghĩ em có cần âm thầm tiếp nhận những cơn đau đớn kia không?”
Khi nhắc đến những điều đó, Mộ Thiển ấm ức bật khóc.
Giọng nói của cô nghẹn ngào, khàn khàn: “Em biết anh sợ em đau, sợ em khổ, nhưng anh có biết đối với em anh quan trọng như thế nào không? Cho dù là vì em, anh cũng không thể bình tĩnh đối mặt với hiện thực sao? Chờ sau khi cơ thể của anh đã hoàn toàn bình phục, cả gia đình chúng ta ở bên nhau có tốt không?”
Vì Mặc Cảnh Thâm mà cô thật sự hao hết tâm tư.
“Thiển, anh… Em, đừng, đừng khóc.” Nhìn thấy cô kích động đến bật khóc, Mặc Cảnh Thâm cảm thấy rất đau lòng, một tay ôm cô vào lòng.