- -----
Chương 1094: Con đã mất rồi.
Trong lòng cô dấy lên một chút nghi ngờ.
Tại sao lại trùng hợp ở trên cùng một ngọn núi, chẳng lẽ có mối liên quan nào với kẻ đã bắt cóc Tư Cận Ngôn?
Trong lúc cô vẫn không thể giải thích được, vừa quay đầu lại đã thấy Mặc Cảnh Thâm đang nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau, hai người trao đổi bằng ánh mắt, trong lòng cùng linh cảm tới điều gì đó.
Thế nhưng người bắt cóc Tư Cận Ngôn là Dương Liễu, mà Dương Liễu đã chết từ lâu rồi!
“Boss, cô chủ, cậu Thích, cậu Cố.”
Ngay khi mấy người bọn họ vừa bước đến cạnh căn nhà đơn sơ kia, Dật Phong liền đi tới chỗ họ, cúi đầu chào một lượt, nhưng lại không nói thêm câu gì.
Thích Ngôn Thương chợt dừng bước, dù chỉ vài bước nữa thôi là có thể nhìn thấy Tiểu Thang Viên ngay lập tức, nhưng không ngờ khoảng cách chưa đến mười mét lại khiến anh ta di chuyển khó khăn đến thế.
Dật Phong bước sang một bên.
Mộ Thiển cùng hai người kia đứng bên cạnh Thích Ngôn Thương, nếu anh ta chưa tiến vào thì bọn họ cũng sẽ không đi trước anh ta một bước.
Mộ Thiển cũng đang căng thẳng, cô nắm chặt tay Mặc Cảnh Thâm, móng tay thon dài của cô cắm sâu vào mu bàn tay của Mặc Cảnh Thâm, nhưng cô thậm chí còn không nhận ra.
Mặc Cảnh Thâm vỗ vỗ vai Thích Ngôn Thương để động viên anh ta.
Thích Ngôn Thương nắm chặt tay, hít sâu một hơi, từng bước từng bước đi về phía căn nhà nhỏ.
Đứng ở ngoài cửa, tiếng gió ù ù bên tai cùng tuyết rơi đầy trời quất vào mặt đau rát.
Anh ta do dự một lúc rồi đột nhiên giơ tay lên, dùng sức đẩy cửa ra.
“Rầm” một tiếng, cửa bị đẩy ra, nhưng vì đập mạnh vào tường nên cả cánh cửa rơi xuống đất.
Trong căn nhà chỉ còn lại một chiếc giường, trên đó có phủ một tấm chăn.
Dưới chăn có thứ gì đó hơi nhô ra, nhưng vì kích thước quá nhỏ nên không thấy rõ.
Cuối giường, có hai người nằm trên mặt đất.
Hai người đàn ông cường tráng vạm vỡ, mắt trợn trừng và khóe môi thì rỉ máu.
Nhìn kỹ lại thì mỗi người đều có một vết đạn trên ngực, vị trí vô cùng chính xác, đâm thẳng vào tim và giết chết họ chỉ với một phát súng.
Hai tay họ buông thõng trên mặt đất, chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ có thể thấy loáng thoáng được vết chai, điều này chứng tỏ thân phận của bọn họ không đơn giản.
Chỉ những người cầm súng lâu thì mới bị chai ở chỗ đó mà thôi.
Thích Ngôn Thương bước tới, cúi người, đưa ngón tay lên trên tấm chăn, nắm chặt một góc, do dự vài giây rồi đột nhiên mở ra.
“A!”
Người trên giường đã bị cháy đen sì, bộ dạng quá mức kinh khủng, khiến Mộ Thiển vừa liếc nhìn một cái đã sợ tới mức thét lên và lao thẳng vào vòng tay của Mặc Cảnh Thâm.
“Đừng sợ.” Mặc Cảnh Thâm ôm lấy cô an ủi.
Đồng thời, anh nói với Thích Ngôn Thương: “Kiểm tra kỹ lại đi, biết đâu là ly miêu hoán thái tử.”
Thích Ngôn Thương quỳ một chân xuống, nhìn vào thân thể cháy khét lẹt kia...
Toàn thân anh ta run rẩy không kiểm soát, đôi bàn tay đang đưa lên cũng vậy.
Ngoại trừ chân phải thì toàn thân có thể nói là cháy đen, chỉ có thể nhìn thấy chân phải nguyên hình, Thích Ngôn Thương vươn tay, nhẹ nhàng nhấc chân phải lên, liếc mắt nhìn xuống gót chân.
Anh ta biết rất rõ các vết tích trên từng bộ phận cơ thể của con mình, rõ nhất là vết bớt to tròn bất thường ở gót chân.
Vì phần trên của vết bớt hơi lõm xuống trông giống như quả táo không có cuống.
Khi Thích Ngôn Thương phát hiện chân phải vẫn còn nguyên vẹn, thì trong lòng ôm hy vọng, đưa tay chạm vào làn da mềm mại, đến thở cũng không dám thở.
Kết quả là, khi chứng kiến vết bớt ở gót chân trùng với hình dạng vết bớt trong trí nhớ của mình, cả người anh ta cứng đờ, bàn tay đang nắm lấy bàn chân nhỏ bé chợt siết chặt.
Đột nhiên, lồng ngực anh ta chợt co rút, một mùi tanh tưởi ngòn ngọt chực trào ra: “Ưm...!ưm...”
Tức giận.
Giận đến đau đớn, Thích Ngôn Thương phun ra một ngụm máu, vô lực mà ngã ngồi trên đất, hai tay buông thõng, theo đà hướng xuống, may mà kịp chống tay lại nên cơ thể anh ta mới có thể ổn định.
Thảm hại và suy sụp.
Trong đầu Thích Ngôn Thương giờ đây trống rỗng, sức lực như bị rút cạn, sững sờ nhìn thân thể không còn hình dạng trên giường, ngoài việc run lên, anh ta cũng không biết nên phản ứng thế nào.
Lúc anh ta nhìn thấy vết bớt trên bàn chân của đứa trẻ, Mộ Thiển cũng đã nhìn thấy.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Vào thời điểm đó, mọi thứ dường như sụp đổ, tất cả đã kết thúc.
“Ngôn Thương, cậu...”
Nhìn thấy người anh em của mình đau đớn như vậy, Mặc Cảnh Thâm vô cùng lo lắng, tiến lên trấn an anh ta, nhưng lại thấy Thích Ngôn Thương xua tay: “Cậu đi ra ngoài đi, để tôi...!yên tĩnh… một mình.”
Mộ Thiển đau lòng, nước mắt rơi như mưa.
Cố Khinh Nhiễm quay lưng bước ra ngoài, Mặc Cảnh Thâm cũng đỡ Mộ Thiển rời khỏi căn nhà.
Chỉ ngay một phút sau khi ba người họ ra khỏi đó, một tiếng gào thét xé nát tim gan nổ ra từ trong căn nhà nhỏ, giống như tiếng gầm của một con thú hoang trong rừng hòa với tiếng than khóc của bầy thiên nga vậy, thanh âm đầy run rẩy và tuyệt vọng.
Mộ Thiển dựa vào vòng tay của Mặc Cảnh Thâm, nước mắt tuôn rơi, vô cùng khó chịu.
Mặc Cảnh Thâm không biết dỗ dành Mộ Thiển thế nào, nên anh không nói gì mà chỉ lặng lẽ ôm cô.
Tuy tính tình lạnh lùng nhưng anh cũng là người bằng xương bằng thịt, nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng rất khó chịu, nặng trĩu, bất lực, tức giận, đau đớn.
Mọi cung bậc cảm xúc đan xen, hành hạ trái tim mỗi người.
Bên trong, Thích Ngôn Thương chỉ rống lên vài tiếng trước khi chìm vào im lặng.
“Đừng quá đau buồn.”
Mặc Cảnh Thâm ra hiệu cho Cố Khinh Nhiễm.
Khi Cố Khinh Nhiễm đi tới, anh đẩy Mộ Thiển ra khỏi vòng tay của mình và nói với Cố Khinh Nhiễm: “Hãy chăm sóc cô ấy.”
“Ừm.”
Cố Khinh Nhiễm đứng bên cạnh Mộ Thiển.
Ngay khi Mặc Cảnh Thâm buông tay, cơ thể của Mộ Thiển chợt mềm nhũn, Cố Khinh Nhiễm liền giữ cô lại.
Mặc dù Mặc Cảnh Thâm cảm thấy có lỗi với Mộ Thiển, nhưng mọi chuyện đang ngày càng phức tạp hơn, anh phải điều tra cho rõ ràng.
Anh lo lắng nhìn Mộ Thiển một cái, sau đó ra hiệu cho Dật Phong và đi tới một chỗ rất xa.
Dật Phong liền theo sát phía sau.
Khi họ đi đến một góc hẻo lánh, chắc chắn rằng Mộ Thiển và những người khác không thể nghe thấy, Mặc Cảnh Thâm quay đầu nhìn Dật Phong: “Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra.”
Khi bước vào căn nhà và nhìn thấy hai người đang nằm trên mặt đất, Mặc Cảnh Thâm khẽ nheo mắt lại, anh đã nhận ra họ trong nháy mắt.
Hai người đó không phải ai khác mà chính là thành viên của FE.
Hơn nữa thực lực chỉ đứng sau Dịch Phong mà thôi.
Tuy nhiên, một vài năm trước, họ đã đi theo William, sau đó không biết tại sao lại bị William đánh đập và loại ra khỏi FE.
Xa cách nhiều năm, Mặc Cảnh Thâm không ngờ lại gặp họ trong tình cảnh như vậy.
Nếu vậy thì việc tại sao đứa nhỏ lại có thể biến mất dưới mắt Thích Ngôn Thương đã giải thích được.
“Vừa rồi tôi nhận được tin báo rằng, sau khi rời FE, Bùi Nhiệm và Triệu Hoài không thể sống yên ổn.
Vì đụng đến William nên họ dường như đâm đầu vào ngõ cụt, vô cùng khó khăn.
Họ đã đi trộm cướp nhiều lần, nhưng lại điêu luyện đến mức hầu như không ai có thể bắt được họ.”
Đây là lý do tại sao vụ bắt cóc chỉ có giá 280 tỷ.
Chân mày Mặc Cảnh Thâm nhíu chặt, vẻ mặt nghiêm túc, anh nhìn xa xăm và chìm đắm trong suy nghĩ.
Vào lúc này, tất cả mọi thứ dường như đã có lời giải.
Tuy thân thủ của Bùi Nhiệm kém hơn Triệu Hoài, nhưng anh ta là một hacker hàng đầu, với tài năng và kỹ thuật cực cao.
Tại lễ hội văn hóa Hán Phục ngày hôm đó, Bùi Nhiệm đã hack toàn bộ camera theo dõi, còn Triệu Hoài thì chịu trách nhiệm bắt cóc đứa trẻ và sắp xếp người ứng phó.
- -----.