- -----
Chương 1105: Phương Nhu suy sụp.
Phương Nhu lúc này nào có nghe lọt tai lời của cô nữa.
Cô liên tục gào khóc nức nở, nghẹn ngào, nước mắt không ngừng rơi.
Đến mức toàn thân như quả bóng bị xì hết hơi ngã xuống đất, cuộn tròn cơ thể, ôm lấy mặt khóc nức nở.
“Tiểu Nhu, đứng dậy đi, mặt đất lạnh lắm.”
Thích Ngôn Thương quỳ một chân xuống đất, vươn hay tay ôm lấy cô ấy, nhưng hai tay vừa chạm vào người Phương Nhu đã bị cô giữ chặt tay rồi cắn vào sườn bàn tay.
Khoảnh khắc đó, cô ấy dường như vận hết sức lực toàn thân để cắn, đến nỗi cả khoang miệng tràn đầy vị tanh của máu.
“A...”
Thích Ngôn Thương phải kêu nhẹ lên vì đau, đầu mày nhíu chặt nhưng không hề giằng ra.
Đến cả phản xạ giật tay về cũng bị anh ta áp chế.
Bàn tay bị Phương Nhu cắn đang run rẩy không ngừng.
Có một thứ gọi là mười ngón tay nối liền trái tim, giống như ngay lúc này anh đau đớn bao nhiêu thì trong lòng Phương Nhu chứa bấy nhiêu đau khổ.
“Cắn đi, chỉ cần giảm nhẹ nỗi đau trong lòng em, thì nó xứng đáng.”
Thích Ngôn Thương cố gắng nói câu này dù đau đến mức da tái lại.
Cô gái đang nắm tay anh cũng dần dần buông lỏng, hàm răng đang cắn chặt cũng nhả ra.
Vì gặp phải một cú sốc lớn nên khuôn mặt trắng bệch của cô trở nên ngây dại, đôi môi thấm đẫm máu tươi càng trở nên chói mắt, cảnh tượng thảm thiết như ma quỷ.
“Chết rồi...!chết rồi...”
Phương Nhu nằm trên mặt đất, mái tóc đen dài bung xõa trên mặt đất, cái lạnh của sàn nhà ngày đông cũng chẳng là gì so với cái lạnh trong tim lúc này.
Nước mắt tuôn ra như suối.
Hốc mắt cô nhòe đi, nước măt lã chã rơi, thấm ướt một khoảng sàn nhà.
Một tay cô buông thõng, tay còn lại dùng hết sức đập xuống mặt sàn, móng tay ma sát với sàn nhà tạo ra âm thanh ghê tai, móng tay bị bật ra, máu sấm ra rớt xuống mặt sàn.
“Phương Nhu!”
Thích Ngôn Thương nắm chặt tay cô ấy, che chở nắm chặt trong lòng bàn tay nói: “Đừng thế nữa, đừng thế nữa được không?”
Đau lòng.
Lòng đau như cắt.
Trước giờ anh chưa từng biết cảm giác đau lòng vì một người là gì, nhưng lúc này anh hoàn toàn cảm nhận được nỗi đau xuyên thấu, tuyệt vọng khiến người ta hít thở không thông đó.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Kéo cô đứng dậy, ôm vào lòng, giọng nói khàn khàn giằng xé: “Là lỗi của anh, chính anh đã hại chết con của chúng ta, em có gì bất mãn cứ dồn hết lên anh đây, nhưng đừng hành hạ bản thân được không em?”
Anh ta ôm chặt người phụ nữ như thể muốn nhập cô vào một thể.
Thích Ngôn Thương cắn chặt răng, cố gắng kìm nén đau thương, chỉ sợ bản thân không kìm được sẽ khiến cho Phương Nhu càng thêm đau khổ.
Má áp má, nhưng lạnh lẽo như băng, đến cả cơ thể cô cũng run rẩy như đứng trong gió lạnh, thậm chí thông qua phần cơ thể áp vào má cô có thể cảm nhận được hai hàm răng lập cập đánh vào nhau, âm thanh phát ra rất rõ ràng.
“Hung thủ, kẻ giết người, buông tôi ra...”
Giọng nói của Phương Nhu nghe rất yếu ớt, nhưng vì hai người dựa vào nhau nên anh có thể nghe rõ nhưng gì cô nói.
“Đúng.
Anh vô dụng, đã hại chết Thang Viên.
Em có thể trách anh, đánh anh, mắng anh, bắt anh quỳ trên đất cũng được nhưng em đừng tra tấn bản thân như vậy được không?”
Thích Ngôn Thương ôm chặt người phụ nữ, trên khuôn mặt đau khổ rớt một giọt nước mắt, vì quá kìm nén nên toàn thân trở nên căng cứng, mạch máu trên trán giật giật.
Loại đau khổ dằn vặt ấy, mấy ai hiểu được.
Con của hai người, bây giờ không còn nữa, không chỉ có Phương Nhu mới đau khổ, mà còn cả anh nữa.
Nhưng anh là đàn ông, không thể tùy ý khóc, tùy ý bộc lộ cảm xúc như phụ nữ.
Từ sau khi vào bộ đội, từng vượt qua mưa bom bão đạn, tính tình của anh dần được mài dũa.
Không biết đã qua bao nhiêu năm anh chưa từng khóc rồi.
“Buông tôi ra...”
Khi nói câu này cả cơ thể người phụ nữ mềm như bún không còn chút sức nào.
Thích Ngôn thương lo bản thân siết quá chặt làm đau cô nên buông lỏng ra.
Kết quả Phương Nhu đẩy anh ra nói: “Đưa tôi đi gặp Thang Viên...”
“Con đã đưa đi hỏa thiêu rồi.”
“Hỏa thiêu rồi?”
Ba chữ vừa nói ra giống như một con dao sắc bén, từng chữ như cứa vào tâm can, đục khoét trái tim khiến toàn thân đau đến mức co rút.
Đôi mắt vô thần không có tiêu cự tập trung trở lại, ánh mắt đau đớn tột cùng nhìn Thích Ngôn Thương, đón ánh nhìn của anh, cô yếu ớt hỏi: “Ai cho anh hỏa thiêu? Ai cho phép anh hỏa thiêu?”
“Con đã chết rồi, tất nhiên phải đưa đi hỏa táng...”
“Ai cho anh cái quyền ấy?”
Thích Ngôn Thương không nói được câu gì, người phụ nữ chợt gào lên, lấy tay đẩy anh ra: “Đó là con của tôi, là đứa con do Phương Nhu tôi sinh ra.
Nếu không có sự đồng ý của tôi thì anh dựa vào đâu mà hỏa thiêu, dựa vào cái gì?”
Bất ngờ nhận được tin dữ đã thiêu rụi chút ít kiên cường còn sót lại của Phương Nhu khiến cô ấy phát điên lên, gào lên một tiếng: “Anh dựa vào đâu mà không cho tôi gặp mặt con lần cuối? A...!”
Vì phát cuồng mà gào thét, cho đến âm thanh trở nên chói tai rồi vụn vỡ.
Khuôn mặt xinh đẹp ngày nào cũng biến thành dữ tợn, khủng bố.
“Do anh bất cẩn...”
“Bốp!”
Anh bị tát một cái rất mạnh, móng tay bị bật lúc dập tay xuống sàn nhà đã xé rách vết thương nhuộm đỏ ngón tay, cái tát này đã để lại trên khuôn mặt Thích Ngôn Thương vài đường vết thương rớm máu.
Chứng tỏ lực tay rất mạnh, rất mạnh.
Vì sử dụng một lực rất mạnh để tát anh, nên mặt Thích Ngôn Thương lệch hẳn sang một bên, nếu không phải đã rèn luyện trong quân ngũ tận mười năm, trọng tâm ổn, có lẽ anh đã ngã ra đất rồi.
Thế mà, anh không hề ngã, người ngã là Phương Nhu.
Trong phút chốc cô đã dốc hết sức cho cái tát đó, cả người ngã lăn ra sàn đầu đập xuống đất, đau đến mức tê dại.
Trên khuôn mặt dữ tợn của cô bây giờ chỉ còn sót lại vẻ tuyệt vọng trong ánh mắt, ngoài ra không có bất cứ biểu cảm gì.
Cứ ngã trên mặt đất, hai mắt trừng trừng, không có phản ứng gì.
Thích Ngôn Thương trở nên nhếch nhác, nếu là người khác đối xử với anh như vậy có lẽ đã bị quăng xuống biển làm mồi cho cá.
Nhưng hiện tại khi nhìn Phương Nhu trở nên như vậy, anh chẳng buồn bận tậm bản thân trông như thế nào nữa, chỉ ôm lấy Phương Nhu bế cô vào phòng ngủ.
“Đưa tôi đi gặp con.”
Vừa đi đến cửa phòng ngủ, cô liền yêu cầu anh.
Giọng nói thều thào rất khó nghe, nhưng Thích Ngôn Thương nhìn thấy môi cô mấp máy như muốn nói nên đã dừng lại cúi đầu xuống, ghé tai vào môi cô: “Tiểu Nhu, em nói gì cơ?”
“Tôi muốn...!đi thăm con.”
Cô nói lại một lần nữa.
Âm thanh vẫn rất nhỏ nhưng Thích Ngôn Thương đã nghe thấy rồi.
“Tiểu Nhu, bây giờ đã muộn, ngày mai rồi đi được không em?”
Bản thân cô đã giày vò bản thân đến mức này, nếu còn đi đến nghĩa địa, anh không biết Phương Nhu sẽ trở nên điên cuồng đến mức nào, có khi nào sẽ một mực quỳ trước bia mộ không chịu đi không?
Cô ấy còn đang ở cữ, nếu quỳ trên nền tuyết giá lạnh, chỉ sợ sau này sẽ để lại di chứng.
“Không.”
Phương Nhu đã không còn kích động như lúc nãy nữa, cũng có thể vì đã gặp phải cú sốc lớn nên sức chịu đựng của cơ thể đã bị đẩy đến tận cùng..