- -----
Chương 1146: Ông cụ Thích uy hiếp.
“Anh cứ yên tâm, sau khi xử lý xong xuôi em sẽ đi tìm Thích Ngôn Thương.”
Mộ Thiển hiểu được suy nghĩ của Mặc Cảnh Thâm.
“Đi đường cẩn thận.”
Mặc Cảnh Thâm không nói gì thêm, xem như là ủng hộ suy nghĩ của cô.
Mộ Thiển cũng tinh tế đưa mắt nhìn Hàn Triết đang lái xe, cô nói với Mặc Cảnh Thâm ở bên kia điện thoại: “Từ hôm nay trở đi, em không muốn sử dụng người của anh nữa.”
Nói xong, cô dập máy.
Trước đó cô còn căn dặn Hàn Triết đừng nói chuyện này cho Mặc Cảnh Thâm biết, nhưng chưa được bao lâu mà anh ta đã nhắn tin báo cho Mặc Cảnh Thâm rồi.
Nhất thời Mộ Thiển cảm giác mình cũng nên sắp xếp vài người tin tưởng ở bên cạnh mới được.
Nghe Mộ Thiển nói vậy, Hàn Triết có phần hơi lúng túng: “Mợ chủ, xin lỗi...!tôi không thể nói dối boss được.”
“À, không thể sao?”
Cô bật cười: “Lúc trước khi tôi bị bệnh nhưng vẫn hiến máu cho Cảnh Thâm, sao khi đó anh lại có thể giấu diếm Cảnh Thâm?”
“Tôi...”
Nhất thời Hàn Triết cũng nghẹn lời, không biết phải nói sao.
Anh ta không lên tiếng, Mộ Thiển cũng không nói thêm gì.
Sau hai mươi mấy phút, chiếc xe con cũng đến nhà Cố Khinh Nhiễm.
Ở sân sau biệt thự nhà Cố Khinh Nhiễm có bãi đậu máy bay.
Sau khi Mộ Thiển xuống xe, Hàn Triết cũng đi cùng, lúc này cô bèn ra lệnh: “Từ giờ trở đi anh không cần phải đi theo tôi nữa.”
Cô giận Hàn Triết cũng không phải là vì một chuyện nhỏ như vậy.
Nhưng “việc nhỏ” này cũng sẽ là một mồi dẫn lửa, khiến Mộ Thiển cảm giác được sự đối xử không công bằng.
Cô một lòng một dạ với Mặc Cảnh Thâm, làm chuyện gì cũng sẽ lo lắng cho Mặc Cảnh Thâm, chỉ cần cô làm bất cứ chuyện gì có lợi cho Mặc Cảnh Thâm thì Hàn Triết đều sẽ ngầm đồng ý.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Nhưng chỉ cần có chuyện gì đó xíu xiu khiến Hàn Triết cảm thấy không đúng, anh ta sẽ nói hết toàn bộ cho Mặc Cảnh Thâm.
Điều này khiến cho Mộ Thiển khó mà chấp nhận và chịu đựng nổi.
“Hai người sao vậy?”
Cố Khinh Nhiễm và Trần Tương đi ra, vừa lúc nghe thấy Mộ Thiển đang khiển trách Hàn Triết như vậy.
Hàn Triết đưa tay gãi đầu rồi cúi mặt không nói gì.
Mộ Thiển đi tới trước mặt Cố Khinh Nhiễm, nhìn thấy Trần Tương, cô cũng mỉm cười hỏi thăm cô ấy: “Chào chị dâu, giờ em đang có việc gấp phải giải quyết, không thể nói chuyện với chị được, chị đợi em quay về nhé.”
“Không sao đâu, em đi với Khinh Nhiễm đi.
Nếu không em đi một mình chị lại không yên tâm.”
Mang thai được mấy tháng, bụng của Trần Tương đã hơi lộ rồi, người cũng đẫy đà hơn, nhưng so với trước kia lại có vẻ xinh đẹp hơn mấy phần.
“Được, chúng ta đi thôi.”
“Đi nào.”
Mộ Thiển cũng không có ý kiến, cô đi theo Cố Khinh Nhiễm ra vườn hoa ở phía sau, lên máy bay trực thăng rồi bay thẳng đến sân bay Bắc Thành.
Sau hai mươi phút, máy bay hạ cánh xuống sân bay Bắc Thành, đáp xuống phi trường.
Rời khỏi trực thăng, Cố Khinh Nhiễm mới bận lòng hỏi han: “Em nghĩ không cần nói cho Thích Ngôn Thương hả? Bây giờ em không nói với anh ta, đến lúc Phương Nhu đi rồi, anh ta sẽ hận chồng em đấy.”
“Em đã báo cho Cảnh Thâm rồi, bảo anh ấy nói với Thích Ngôn Thương.”
Mộ Thiển đã suy tính trước rồi.
Vốn cô cũng không định dối gạt Thích Ngôn Thương, chẳng qua chỉ là nói chậm một chút thôi.
Là vợ của Mặc Cảnh Thâm, Mộ Thiển sẽ không đẩy anh vào hoàn cảnh khó xử.
Bởi vì máy bay trực thăng dừng ở đây, Cố Khinh Nhiễm đã liên lạc với nhân viên ở sân bay Bắc Thành trước đó, họ dẫn hai người tớ phòng chờ sân bay.
Bạn có biết trang truyện — TRÙMTR UYỆN.N ET —
Trong đai sảnh phòng chờ cao cấp, Mộ Thiển lại gặp được Phương Nhu.
Trong lòng Phương Nhu đang ôm một đứa bé, bên cạnh là vệ sĩ mặc âu phục giày da, vẻ mặt lạnh tanh chẳng khác nào La Sát.
“Tiểu Nhu?”
“Chị Mộ?”
Vừa bước vào phòng cho khách VIP, Mộ Thiển đã gọi ngay, Phương Nhu đang chơi đùa với con, ngẩng đầu lên thì bắt gặp Mộ Thiển.
Khi đó, cô ấy mới đứng dậy đi tới trước mặt Mộ Thiển, ôm cô ấy một cái rồi đỏ mắt.
Ôm trong lòng mới biết, Mộ Thiển cảm nhận được rõ ràng cô ấy gầy đi như thế nào.
Vỗ vỗ sau lưng cô, Mộ Thiển an ủi: “Được rồi, được rồi, không có chuyện gì đâu, chỉ có một mình chị tới đây mà thôi.”
Mộ Thiển buông Phương Nhu ra rồi quay lại dặn dò mọi người: “Đi ra ngoài cả đi, tôi cần nói chuyện riêng với Tiểu Nhu.”
Vệ sĩ “đứng cạnh” Phương Nhu trong phòng VIP là người của ông cụ Thích, còn năm sáu vệ sĩ khác là người của Cảnh Thâm.
Dưới ánh mắt “cảnh cáo” đầy nguy hiểm của họ, tên vệ sĩ nọ đành phải đi theo.
Nhất thời, trong phòng chờ chỉ còn mỗi Mộ Thiển và hai mẹ con Phương Nhu.
Mộ Thiển nhìn đứa bé đang đứng dưới đất, bước chân xiêu vẹo, cô bèn hỏi: “Đây là đứa bé em nhận nuôi à?”
“Vâng ạ.”
Phương Nhu gật đầu lia lịa, đưa tay vuốt ve mái tóc của cô nhóc: “Em với con bé rất có duyên, bé cũng được gọi là Tiểu Thang Viên, giống như tên con trai của em vậy.
Đúng là tạo hóa trêu ngươi.”
Đứa bé của cô và Thích Ngôn Thương không còn nữa, nhưng bây giờ lại có một “Tiểu Thang Viên” khác bầu bạn bên cạnh mình.
“Đúng là một cô nhóc rất đáng yêu, rất đẹp.”
Mộ Thiển đưa tay vuốt ve gò má của cô bé: “Khiến người ta thấy thích thật đấy.”
“A a a a...!mẹ...”
Cô nhóc chỉ mới hơn một tuổi, lúc nói chuyện còn chưa được rõ ràng, cô bé a a a rồi vươn tay ra, sau đó nhào vào lòng Phương Nhu.
“Bé cưng, đây là...!mẹ nuôi của con đấy.”
Phương Nhu ôm cô nhóc, nở nụ cười trìu mến.
Không khó để nhận ra, bây giờ cô ấy thực sự yêu thương cô bé này.
Nụ cười đọng lại trên gương mặt Mộ Thiển, ánh mắt chăm chú nhìn Phương Nhu: “Ông cụ Thích bảo em đi à?”
Cô vừa bão cho Thích Ngôn Thương, vậy thì không bao lâu nữa Thích Ngôn Thương sẽ tới, thời gian của cô và Phương Nhu cũng có không nhiều.
Phương Nhu đang mỉm cười thì khuôn mặt bỗng cứng đờ, cô hơi cúi mắt, thở dài thất vọng: “Chị biết cả rồi à?”
“Chị đoán.”
“Anh ấy...!sẽ tới sao?”
“Có lẽ nửa tiếng nữa sẽ tới đây.”
Cô đi từ biệt thự Hương Giang, vòng qua nhà của Cố Khinh Nhiễm rồi mới bay trực thăng đến đây.
Vậy thì nếu Thích Ngôn Thương đi trực thăng tới thẳng đây cũng cần ba mươi, bốn mươi phút.
“Tiểu Nhu, rốt cuộc em nghĩ như thế nào? Mặc dù trước đây Thích Ngôn Thương không tốt với em, nhưng giữa các em đã có mâu thuẫn rồi.
Khó khăn lắm mới trăng sáng mây tan, em thực sự muốn đi sao?”
Những chuyện mà Mộ Thiển trải qua không giống với Phương Nhu, đương nhiên cô không thể đồng cảm với cô ấy được.
Lúc trước Thích Ngôn Thương làm những chuyện đó với Phương Nhu, bây giờ cô nghĩ tới cũng cảm thấy khó chịu thay Phương Nhu rồi, cũng rất đau lòng cho cô ấy.
Nhưng quá khứ đều là do hiểu lầm.
Phương Nhu ôm con vào lòng, buồn rầu ủ rũ: “Những điều chị nói em đều biết cả.
Nhưng mà...!năng lực của Thích Ngôn Thương thì chúng ta đều hiểu rõ, với năng lực của anh ấy, sao có thể không điêu tra ra được hung thủ làm vậy với Tiểu Thang Viên? Huống hồ...”
Cô nói một câu dài rồi cúi mắt, nở nụ cười tự giễu: “Huống hồ em không xứng với nhà họ Thích, anh ấy có hôn ước với nhà họ Diêu rồi, hai người họ lại là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau.
Em có là gì đâu?
Phương Nhu lắc đầu: “Em đã từng đi cùng anh ấy, mỗi ngày trôi qua đều là một sự dày vò, mà nhất thời cầu nối duy nhất giữa hai người lúc đó lại chính là Tiểu Thang Viên, giờ Tiểu Thang Viên không còn nữa, đương nhiên em cũng không còn bất cứ tình cảm nào với anh ấy nữa.”
“Ông cụ Thích uy hiếp em à?”
Cô ấy nói rất nhiều, nhưng Mộ Thiển nắm bắt được trọng tâm.
“Nếu không có ông Thích thì em cũng định rời đi.”
Cho nên, cuộc điện thoại của ông Thích chỉ có thể nói là tới quá đúng lúc..