Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đọc truyện: Cô Vợ Trọng Sinh Của Mặc Thiếu : Tổng Tài Dịu Dàng Cưng Chiều Em


- -----
Chương 1186: Thích Ngữ Anh tự sát.

Người bị kích thích mạnh sẽ có triệu chứng như vậy, chẳng có gì là lạ cả.
Cẩm Dung đã nhìn thấy tình trạng của rất nhiều bệnh nhân, nhưng lúc này thấy Thích Ngữ Anh như vậy, anh ta vẫn cảm thấy có chút xót thương.
Cho dù thế nào, Thích Ngữ Anh và anh ta cũng làm bạn nhiều năm rồi, anh ta coi cô như em gái vậy, thấy cô như thế đương nhiên sẽ thấy khó chịu.
“Ngữ Anh, bây giờ cơ thể em rất yếu, nếu cứ giãy dụa sẽ khiến vết thương nặng hơn đấy.

Em...”.

Đam Mỹ Sắc
Thích Ngữ Anh cáu kỉnh kéo tóc, vừa nghe thấy giọng của Cẩm Dung, cô liền dừng động tác lai, ngước mắt, ánh mắt đờ đẫn dần tập trung lại, sau đó đứng lên lao về phía anh ta.
Nhưng cô lại quên mất rằng, bây giờ mình chỉ có một chân, vừa đứng lên, định giơ chân trái bước ra phía trước một bước thì lập tức ngã sấp xuống.
Thích Ngôn Thương không nỡ nhìn bộ dạng tuyệt vọng đau khổ của Thích Ngữ Anh nên đứng quay lưng về phía cô, không ngờ cô lại đột nhiên đứng dậy.
Vừa quay người lại đã thấy cô ngã xuống, Cẩm Dung lập tức đỡ Thích Ngữ Anh lên.
“Bây giờ em không thể xuống giường...”

“Cẩm Dung? Anh Cẩm ơi, anh là bác sĩ, y thuật siêu phàm, nhất định có thể chữa được cho em đúng không? Anh mau giúp em đi, giúp em đi, em sẽ chuyển tất cả cổ phần công ty cho anh, anh muốn bao nhiêu tiền em cũng cho anh, em cho anh hết...”
Cẩm Dung cảm thấy có chút khó chịu lòng giống như bị dao cắt vậy.
Với tư cách là bác sĩ, không thể giúp đỡ bệnh nhân, không khỏi sẽ tạo thành áp lực trong lòng, nhất là người kia còn là người mà mình coi như em gái.
Anh ta lắc đầu: “Ngữ Anh, là anh vô dụng.”
Thích Ngữ Anh đang muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên môi thì lại giật mình, đột nhiên đầy Cẩm Dung ra: “Lang băm, lang băm, vô dụng, cút, cút ra ngoài.”
Cô đẩy Cẩm Dung ra, không còn ai nâng đỡ nữa, cô ngã thằng xuống, cũng may là Thích Ngôn Thương ở phía sau lưng, ôm được cô.
“Đừng làm loạn nữa, quay về giường nằm nào.”
Anh ta ôm Thích Ngữ Anh về giường.
Thích Ngữ Anh đột nhiên yên lặng, ngồi trên giường, như bị rút hết sức lực, ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Mắt không chớp, chỉ có nước mắt như những hạt châu bị đứt, không ngừng chảy theo gương mặt, làm ướt vạt áo.
“Đi ra ngoài, em muốn yên lặng một mình.”
Thái độ rất bình tĩnh, giọng nói suy yếu vô lực.
“Bé ngốc, anh ở cạnh em.”
“Cút, em không muốn nhìn thấy anh.”
“Ngữ Anh, có anh ở đây, em...”
Thích Ngôn Thương đang nói chuyện, Thích Ngữ Anh nhìn sang, ánh mắt như một cây dao sắc bén, hơi lạnh tỏa ra.
“Em bảo anh cút đi, anh không nghe thấy sao? Cút!”
Hai tay cô nắm chặt, nhiều vết thương trên người bị nứt ra, máu tràn ra nhuộm đỏ thẫm cả băng gạc.
Một tiếng gào lớn, như thể giải tỏa hết sự tức giận trong lòng.
Cẩm Dung đứng phía sau Thích Ngôn Thương, kiểu tay áo anh ta, ý Thích Ngữ Anh một chút thời gian và không gian để chấp nhận chuyện này.
Thích Ngôn Thương nhíu chặt mày, cuối cùng vẫn xoay người đi ra ngoài.
Vừa đóng cửa lại, anh ta thở dài: “Không được, tôi phải vào xem thế nào, tránh để em ấy tự sát.”
Tính cách của Thích Ngữ Anh là ngoài mạnh trong yếu, bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn là một cú sốc lớn đối với cô.
Anh ta sợ Thích Ngữ Anh sẽ nghĩ quẩn.
“Không có chuyện gì đâu, tất cả cửa sổ ở bệnh viện đều được đóng kín một nửa, chút không gian nhỏ còn lại không đủ để một người chui ra ngoài, huống hồ bây giờ cô ấy...”
Cẩm Dung nhún vai: “Không thể xuống giường được.”
Nghe vậy, Thích Ngôn Thương gật đầu, suy nghĩ một lát, thấy lời nói của Cẩm Dung khá có lý.
Hai người liền đứng ở hành lang, mở lòng nói chuyện với nhau, nhưng chỉ nói được vài ba câu liền rơi vào im lặng.
Mà lúc này, Thích Ngữ Anh ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào ống quần trống không bên trái, cả người như phát điên.
Trong đầu hiện ra cảnh tượng cô đứng trên đài múa trước đây, lúc đó, cô ngập tràn tự tin, đi đến đâu cũng vô cùng chói mắt.

Nhưng bây giờ cô không có chân, có khác gì một người tàn tật đâu chứ? N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
Cô ở trong quá khứ càng chói mắt, càng nổi bật thì bây giờ càng chật vật mất mặt, không còn mặt mũi gặp người khác.
Hết chuyện này đến chuyện khác khiến cô mất đi lý trí.
Không có Mộ Ngạn Minh, không có chân, gia đình bây giờ cũng sụp đổ, Thích Ngữ Anh cảm thấy mình sống trên đời này giống như để làm trò cười cho người khác vậy.
Thích Ngữ Anh tựa vào đầu giường, ánh mắt tan rã dần dao động, cuối cùng nhìn đống thủy tinh vỡ trên mặt đất.
Trong lòng có suy nghĩ.
Chỉ tiếc là ý nghĩ của cô, sao hai người bên ngoài có thể không biết được?
Hai người Cẩm Dung và Thích Ngôn Thương ngồi trên ghế dài, mỗi người ngậm một điếu thuốc, lặng lẽ hút.
Choang!
Đột nhiên, trong phòng bệnh vang lên tiếng thủy tinh vỡ, cực kì chói tai.
Thích Ngôn Thương nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía Cẩm Dung thì thấy Cẩm Dung cũng đang nhìn mình.
Hai người nhìn nhau, điếu thuốc là trong tay rơi xuống, hai người bỗng đứng lên, lao thẳng vào phòng bệnh.
Vừa vào phòng bệnh liền phát hiện Thích Ngữ Anh nằm trên mặt đất, cổ tay trào ra vệt máu đỏ thẫm.
“Ngữ Anh?”
“Gọi bác sĩ, gọi bác sĩ!”
Cẩm Dung đẩy Thích Ngôn Thương ra, quỳ gối bên cạnh Thích Ngữ Anh, tóm chặt lất cổ tay cô, sắc mặt tái nhợt gào lên với Thích Ngôn Thương.
Thích Ngôn Thương lập tức ra khỏi phòng bệnh hét lên, gọi mấy y tá đến giúp.
Sau đó lập tức đưa Thích Ngữ Anh đến phòng cấp cứu, sau một lúc lâu cứu chữa thì cô cũng thoát khỏi nguy hiểm.
Bởi vì chuyện của Thích Ngữ Anh, Cẩm Dung một đêm không ngủ có chút mệt mỏi, sau khi ra khỏi phòng cấp cứu liền báo bình an cho Thích Ngôn Thương: “Phù, đã thoát khỏi nguy hiểm rồi.


Xin lỗi, là lỗi của em, suýt chút nữa đã gây ra họa lớn rồi.”
Cứ tưởng rằng Thích Ngữ Anh ở một mình trong phòng bệnh sẽ an toàn, không ngờ cô lại nghĩ quẩn tìm đến cái chết.
Thích Ngôn Thương lắc đầu, thở phào một hơi: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”
Hai tay anh ta chống nạnh, đi tới đi lui, tâm trạng có chút không tốt.
Quay đầu lại mới nhìn thấy vệt máu trên chiếc quần làm việc máu trắng: “Chân cậu toàn máu kìa.”
“Không sao đâu, chắc là dính máu của Ngữ Anh...!Ưm...”
Nói rồi, anh ta hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy đầu gối đau đớn vô cùng, cúi đầu nhìn kĩ mới phát hiện trên chân có cắm một mảnh thủy tinh sắc bén.
“Móa, đâm vào lúc nào vậy?”
Anh ta rút mảnh thủy tinh trên chân ra, phiền não ném nó vào thùng rác.
Chắc là lúc quỳ gối bên cạnh Thích Ngữ Anh bị mảnh thủy tinh đâm phải.
“Có muốn đi băng bó một chút không?”
“Không cần, vết thương nhỏ thôi mà.”
Cẩm Dung phất tay, nói: “Em đã tiêm thuốc an thần cho Ngữ Anh rồi, bây giờ tâm trạng em ấy không ổn định, tiếp đó nhất định phải tìm một bác sĩ tâm lý khơi thông suy nghĩ của em ấy, nếu không em sợ cô ấy sẽ gặp chướng ngại tâm lý.”
Đối với một cô bé mà nói, kết quả như vật thật sự quá đau đớn.
Cũng khiến người ta phải đau lòng..

Nhấn Mở Bình Luận