- -----
Chương 1190: Phương Nhu bị uy hiếp.
Mộ Thiển nhếch miệng cười, điệu cười vô hại như vậy luốn khiến người ta không phòng bị.
Nhưng nụ cười trên mặt Diệp Trăn cứng đờ, ánh mắt lóe lên: “Vậy thì sao, thì sao chứ, cô ấy là em gái của Diệp Trăn tôi, ai dám nói gì? Huống hồ đây là nước ngoài, không phải trong nước.
Một cô gái, lại còn mang theo con nhỏ sẽ rất khổ cực, cô ấy ở chỗ tôi còn có người hầu phụ giúp, rất tốt mà.”
“Hai người nói xong chưa?”
Hai người đứng ở bậc thang ngoài cửa nói chuyện.
Tô Yên đứng bên cạnh tức giận lườm hai người: “Nói nhảm vl.”
Tô Yên không phải kẻ ngu, từ lúc Mộ Thiển bắt đầu nói chuyện với Diệp Trăn, cô ta đã biết Mộ Thiển đang bẫy anh ta rồi, nhưng tại sao phải khổ thế nhỉ?
Cô ta không nhịn được, hỏi thẳng: “Hôm nay chị Mộ đến đây là muốn đưa Phương Nhu về, anh cứ bảo Phương Nhu dọn dẹp hành lý là được.”
Tô Yên khí phách, vô cùng ngay thẳng.
Không có bất kỳ lời nói vô ích nào.
“Vậy sao? Ha ha ha ha, đừng nóng, để tôi hỏi ý của A Nhu xem.” Anh ta nói với Tô Yên, sau đó mời hai người vào phòng khách.
Căn biệt thự lớn như vậy được trang trí vô cùng lộng lẫy, nhưng vẫn có cảm giác rất cổ kính, trên chiếc kệ ở phòng khách bày đầy đồ cổ của nước C.
Từ đây có thể biết, gia cảnh của Diệp Trăn...!thật sự rất tốt.
Nhưng...
Cô nhớ ngày trước Phương Nhu nói gia cảnh của Diệp Trăn không hề tốt.
Tính toán thời gian, đến bây giờ mới có mười năm, anh ta có thể có trang viên, biệt thự của riêng mình, trong nhà còn có nhiều đồ cổ quý hiếm như vậy nữa.
Năng lực xây dựng sự nghiệp hơi quá thì phải.
Phải biết là người Hoa lập nghiệp ở nước C phải chịu rất nhiều tủi nhục, nếu bảo rằng không có ai giúp đỡ mà có được sự nghiệp như ngày hôm nay thì thật sự có chút khó tin.
“Hai người ngồi đi, muốn uống cà phê hay trà?” Với tư cách chủ nhà, Diệp Trăn vô cùng khách sáo.
“Tùy anh.”
Tô Yên tùy tiện nói.
Mộ Thiển lên tiếng: “Gì cũng được.”
Hai người ngồi trên ghế sô pha, nhìn xung quanh thêm vài lần, sau đó hỏi: “Có thể phiền anh gọi Tiểu Nhu giúp không?”
Diệp Trăn cười: “Được chứ, tôi đi pha trà cho hai người đã.”
Nếu anh ta đã nói vậy, Mộ Thiển cũng không tiện từ chối.
Diệp Trăn rót trà cho hai người xong thì nói: “Hai người ngồi đi, tôi lên xem hai mẹ con cô ấy đang làm gì.”
Nói xong, anh ta xoay người lên lầu.
“Hừ, vừa nhìn đã biết không phải thứ gì tốt rồi.”
Tô Yên khẽ xì một tiếng, ánh mắt nhìn Diệp Trăn đầy khinh thường: “Theo tôi thấy thì Phương Nhu sẽ không theo cô về đâu.
Nhìn loại đàn ông thế này, có khi Phương Nhu lại thích rồi ấy chứ, chu đáo ân cần thế kia, Thích Ngôn Thương không bằng đâu.”
“Sao cô biết anh ta không phải thứ gì tốt?”
Mộ Thiển có chút tò mò hỏi một câu.
“Còn phải nghĩ sao? Rõ ràng Phương Nhu đã có con, có gia đình rồi, thế mà Diệp Trăn còn muốn giữ cô ta lại, không phải muốn Phương Nhu thì là cái gì? Theo tôi thấy thì tên Diệp Trăn này chính là một tên cặn bã.”
Nghe cô ấy nói, Mộ Thiển cười cười, bất đắc dĩ gật đầu.
Mà lúc này, trong phòng ngủ trên lầu.
Phương Nhu đang ngồi trước bàn trang điểm, bộ dạng rất gấp gáp.
Lúc này, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, cô sợ đến mức run lên, bút vẽ lông mày cũng bị lệch.
Lúc nhìn thấy người vào là Diệp Trăn, nỗi lo của cô liền thoáng buông xuống.
Diệp Trăn đóng cửa lại, gương mặt tươi cười lập tức trầm xuống, bước đến trước mặt cô, túm lấy cằm cô: “Vẫn chưa xong sao? A Nhu, tôi cảnh cáo cô, nếu để Mộ Thiển phát hiện ra bất kì manh mối nào, cô cứ chờ xem Thích Ngôn Thương cả đời này không ngóc đầu lên được đi.”
“A...!Đau...!Anh buông tay ra, tôi sắp xong rồi, sắp xong rồi đây.”
Cằm bị anh ta bóp, thật sự rất đau.
Nhưng Phương Nhu giận mà không dám nói gì, chỉ có thể tiếp tục trang điểm, nước mắt bất giác tràn mi.
Tủi thân, đau đớn, tổn thương.
Tất cả cảm xúc xông lên đầu, khổ sở vô cùng.
Cô biết Mộ Thiển vẫn rất quan tâm và để ý đến cô, nhưng không ngờ Mộ Thiển đã mang thai mà vẫn bay từ Hải Thành tới thăm cô.
Nhưng cũng vì biết Mộ Thiển lo lắng cho mình, trong lòng Phương Nhu lại càng áy náy.
“Đơ ra đấy là gì?”
Thấy mặt cô đờ ra, Diệp Trăn lập tức túm tóc cô, kéo mạnh một cái: “Tôi nói chuyện cô có nghe thấy không?” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
“Diệp Trăn, anh buông tôi ra, Tiểu Ức Ức vẫn đang ở đây, anh đừng dọa con bé, có được không?”
Từ lúc trở mặt với Diệp Trăn, tính cách bạo lực của anh ta hoàn toàn lộ ra, khiến cô như rơi xuống hầm băng, ngày nào cũng sống trong lo sợ.
Nhưng dù anh ta có đối xử thế nào, cô cũng có thể chịu được.
Dù sao cô cũng là người trưởng thành.
Nhưng Tiểu Ức Ức vẫn còn là trẻ con, cô rất sợ trong lòng con bé sẽ bị ám ảnh.
“Hừ, vậy thì cô thành thật một chút cho tôi, khóc lóc cái gì? Sợ Mộ Thiển không nhìn ra à? Chết tiệt, dám liên lạc với cô ta sau lưng tôi? Món nợ này, tôi sẽ tính toán với cô sau.”
Anh ta thấp giọng mắng, sau đó tát nhẹ một cái lên mặt cô, sợ tiếng động quá lớn sẽ khiến hai người dưới lầu chú ý.
“Tôi biết, tôi biết rồi.”
Phương Nhu mím chặt môi, hít mũi một cái, sau đó lau sạch nước mắt, tiếp tục trang điểm.
Cô tăng tốc, không đến hai phút sau đã xong.
“Đến đây, cục cưng, xuống dưới với mẹ nào, chúng ta đi gặp mẹ nuôi con có được không?”
Phương Nhu sửa sang lại quần áo đầu tóc, xong xuôi tất cả liền ôm Tiểu Ức Ức đang i i a a trên giường lên, theo Diệp Trăn xuống lầu.
Dưới lầu, hai người Mộ Thiển và Tô Yên đang nói chuyện với nhau, thấy cô đi xuống, Mộ Thiển liền đứng lên, đi về phía Phương Nhu.
“Đã lâu không gặp.”
Mộ Thiển thấy Phương Nhu trang điểm, không nhịn được hỏi: “Sao lại trang điểm thế?”
“Dạo này da em xấu quá, sợ chị chê em nên mới trang điểm đó.”
Phương Nhu nhếch miệng cười, tùy tiện lấy một lý do, sau đó quay sang nói với Tiểu Ức Ức: “Cục cưng, ôm mẹ nuôi của con nào.”
Cô đưa Tiểu Ức Ức cho Mộ Thiển, Mộ Thiển nhận lấy cô bé: “Cục cưng, con còn nhớ mẹ nuôi không? Cục cưng ngoan, đáng yêu quá.”
“Đúng vậy, thật đáng yêu.”
Phương Nhu đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn Mộ Thiển vẫn mang theo tươi cười, cho dù trong lòng tủi thân thế nào cũng không dám lộ ra ngoài
“A Ngu, bảo bạn thân em ngồi xuống nói chuyện đi, đừng đứng ở đây nữa.”
Diệp Trăn đứng bên cạnh nhắc nhở.
Phương Nhu bật cười nói: “Chị Mộ, mau ngồi xuống đi, chị đột nhiên qua đây mà chẳng nói với em gì cả.
Nếu nói thì em đã đi đón chị rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy.
Xa như thế, nếu cô nói sớm một chút thì chúng tôi đã ở lại trung tâm thành phố, khỏi phải chạy xa như vậy.”
Diệp Trăn tiếp lời.
“Không sao đâu, đến thăm Tiểu Nhu mà, xa có chút à, cũng đâu phải đi bộ tới.” Mộ Thiển nói một câu.
Tô Yên ngồi bên cạnh không nói chuyện.
“Tô Yên, cô cũng tới sao?”
Phương Nhu chào hỏi Tô Yên, nhưng Tô Yên chỉ liếc nhìn cô một cái, khinh thường “ừ” một tiếng, sau đó không nói gì nữa..