Một thế lực nào đó lôi kéo cô ta nhìn chằm chằm video này.
Cô ta kinh ngạc phát hiện người trong video chẳng phải chính là Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm sao? Trong video, hai người ôm nhau, tươi cười xán lạn, trong tay Mộ Thiển còn cầm tờ giấy màu đỏ.
Kiều Vi siết chặt điện thoại, mở to mắt, vẻ mặt đầy tức giận.
“Mộ Thiển… Mộ Thiển… Mộ Thiển… Aaaa!” Cô ta ném điện thoại, điên cuồng đập lên giường, hét ầm lên: “Mộ Thiển, con tiện nhân! Mày cướp người yêu của tao, bây giờ còn dám khoe khoang!”
Kiều Vi phẫn nộ hất đổ đồ đạc trên bàn, vẻ mặt rất đáng sợ.
Tiếng hét của cô ta thu hút Nghê San San ngồi trong phòng khách.
Cô ta đẩy cửa vào phòng, trên mặt lại đeo khẩu trang.
Bởi vì cô ta có gương mặt giống hệt Mộ Thiển nên mỗi lần Kiều Vi nhìn thấy đều sẽ nổi giận la hét, thậm chí biến thành nơi trút giận cho cô ta.
Cô ta căm hận Mộ Thiển, cho nên trút hết nỗi hận lên đầu Nghê San San.
“Chị Vi, chị sao vậy?” Nghê San San vào phòng bệnh, thấy điện thoại nằm trên sàn nhà, bèn nhặt nó lên đặt trên bàn bên đầu giường, sau đó giữ khoảng cách nhất định với giường bệnh.
Cô ta biết nếu mình lại gần thì Kiều Vi sẽ nổi giận, sau đó trút giận lên đầu mình.
Thái độ cẩn thận của cô ta chọc giận Kiều Vi.
Cô ta run rẩy chỉ vào cô, hét ầm lên: “Mày đứng xa như thế làm gì? Lại đây cho tao! Lại đây!” Đồng thời vỗ lên giường.
Nghê San San mím môi, mặc dù rất chán ghét Kiều Vi, nhưng cô ta không sợ Kiều Vi, song vẫn ra vẻ như khẩn trương và sợ hãi, nức nở nói: “Chị Vi, em… Em sợ.”
“Sợ cái gì? Tao ăn thịt mày à?” Cô ta gầm lên.
Lúc này Nghê San San mới đến trước mặt cô ta, kinh hãi hỏi: “Chị Vi, chị tìm em làm gì?”
“San San, chúng ta có phải là chị em tốt không?” Kiều Vi kéo tay Nghê San San, bỗng nở nụ cười.
Kiều Vi có gương mặt xinh đẹp nên khi cười vẫn rất ngọt ngào, nhưng Nghê San San lại cảm thấy nụ cười của cô ta âm u đến đáng sợ, còn xấu hơn cả khóc.
“Vâng, đương nhiên là thế.” Cô ta cười gượng.
“Nếu chúng ta là chị em tốt thì bây giờ chị có chuyện muốn em giúp chị, em có đồng ý không?”
Nói rất dễ nghe, thực tế là muốn mình chịu chết.
Sao Nghê San San lại không biết tâm tư của Kiều Vi.
“Chị Vi, chúng ta là người một nhà, chị đừng khách khí, có chuyện gì cứ việc nói.” Cô ta ngồi xuống bên cạnh Kiều Vi, vẻ mặt ngây thơ vô tội, khiến người ta không cần đề phòng.
“Chính là…” Kiều Vi ngoắc tay gọi cô ta.
Nghê San San nghiêng đầu lại gần, lắng nghe kế hoạch của Kiều Vi.
Đôi mắt cô ta sáng lên: “Woa, chị Vi, chị giỏi quá, thế mà cũng nghĩ ra được à? Quá tuyệt vời!”
Lúc này, người biết Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm đã đăng ký kết hôn không chỉ có Kiều Vi, mà còn có một người đàn ông si tình.
Đó là Bạc Dạ.
Sáng sớm tỉnh dậy, bởi vì bị nhà họ Bạc đẩy ra rìa nên bây giờ anh ta rảnh rỗi, mỗi ngày đều ngủ nướng, dậy muộn, sống vô tri vô giác.
Ai ngờ hôm nay tỉnh dậy, anh ta phát hiện một đoạn video trên newfeed, đó chính là Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm.
Từ góc độ này có thể thấy Mộ Thiển quay lưng về phía ống kính, nhưng giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ trong tay cô lại rất bắt mắt.
Di động trượt xuống, Bạc Dạ không nhịn được run rẩy, nhắm mắt lại không nói một lời.
Sau đó anh ta bỗng đứng dậy đi xuống lầu, lấy mấy chai rượu vang trong tủ lạnh, mở nắp chai, ngồi xuống uống ừng ực.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa chợt reo lên.
Bạc Dạ khó chịu nhíu mày, xách chai rượu vừa đi vừa uống, tỏa ra khí chất suy sụp tinh thần.
Anh ta đi ra ngoài cửa, nhìn thấy người quen đứng ngoài cổng khắc hoa.
Đến gần, anh ta mới phát hiện…
“Đồng Nam?”
“Hi, anh Dạ.” Đồng Nam mặc đồ cao bồi, cắt tóc ngắn, trang điểm nhẹ, đeo khuyên tai bằng vàng, mang giày cao gót, đeo ba lô quai chéo màu đen, tỏa ra khí chất mềm mại, khác hẳn hình tượng tomboy bình thường.
Bạc Dạ sờ mũi, nhập mật mã mở cổng.
Đồng Nam đi vào ôm chầm anh: “Anh Dạ, dạo này anh khỏe không? Em rất nhớ anh.”
Từ năm ngoái tới giờ đã hơn nửa năm không gặp, Đồng Nam thật sự rất nhớ Bạc Dạ.
Bạc Dạ cứng đờ, vẻ mặt chẳng mấy vui mừng.
Chờ mãi mà không thấy anh lên tiếng, Đồng Nam thả anh ra, lúc này mới tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn anh đi chân trần, tay xách chai rượu, đôi mắt vô hồn, dáng vẻ suy sụp tinh thần như bị shock nặng.
“Anh Dạ, anh… Anh sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Đồng Nam giật chai rượu ném xuống đất: “Anh điên rồi hả? Mới sáng ra đã uống rượu, có biết là có hại cho sức khỏe không?”
Bạc Dạ một tay đút vào túi quần, một tay vuốt tóc ngắn, không nổi giận, chỉ thờ ơ nói: “Em không nên trở về.” Đây là lời nói duy nhất của anh với Đồng Nam.
Nói xong, anh xoay người vào nhà.
Đồng Nam lập tức xụ mặt, cô còn tưởng anh sẽ rất vui mừng, nhưng phản ứng của anh như cho cô một bạt tai, khiến cô biết rõ trong lòng Bạc Dạ, mình không hề quan trọng, hoặc là nói anh đã sớm quên mất mình rồi.
Đồng Nam đi theo anh: “Anh Dạ, em đã nghe chuyện của anh rồi.
Em biết Bạc Diệc Chu đuổi anh ra khỏi tập đoàn Thịnh Trì.
Lần này em về chính là để giúp anh…”
“Rầm!!!” Cô còn chưa kịp vào nhà thì Bạc Dạ đã xoay người lại, đóng sầm cửa biệt thự, lạnh lùng nhốt cô ở bên ngoài.
Đồng Nam lập tức lùi lại một bước, suýt nữa thì đâm trúng cửa.
Cô ra sức đập cửa: “Bạc Dạ, anh sao vậy? Mau mở cửa cho em!”
Đồng Nam tức sôi máu.
Cô từ nước ngoài vội vã trở về là để được gặp Bạc Dạ, mong chờ dáng vẻ hưng phấn của anh.
Nhưng cuối cùng cô lại bị Bạc Dạ nhốt ngoài cửa.
Cô nổi giận ném ba lô xuống đất.
“Bạc Dạ, mở cửa! Em nói anh có nghe thấy không?”.