“Cận Ngôn không thích ly biệt.”
Mặc Cảnh Thâm và Tư Cận Ngôn là anh em tốt, rất hiểu tính cách của anh ta.
Nếu không phải như thế thì Tư Cận Ngôn đã báo cho mọi người trước khi rời đi.
Mộ Thiển ngồi trên giường thở dài, cúi đầu xuống, trong lòng buồn bã.
Mặc Cảnh Thâm ôm cô: “A Thiển, em đừng nghĩ nhiều, chỉ là ly biệt trong thời gian ngắn, để sau này gặp lại nhau trong hoàn cảnh tốt hơn mà thôi.” Anh an ủi cô chứ không ghen tỵ vì cô nhớ một người đàn ông khác.
“Mong là như thế.” Mộ Thiển khẽ cau mày: “Rời khỏi Hải Thành cũng tốt, nơi này quá hỗn loạn.” Nói rồi, cô bỗng ý thức được một vấn đề: “Sao anh lại ở trong phòng em?”
Hôm qua đi ngủ, cô đã nói rõ với Mặc Cảnh Thâm là phải ngủ riêng, không ngờ sáng tỉnh dậy, Mặc Cảnh Thâm lại nằm trong phòng cô.
Anh khẽ nhếch mày: “Em là bà Mặc của anh, anh không ngủ với em chẳng lẽ lại đi tìm người phụ nữ khác?” Sau đó anh bổ sung thêm: “Em nỡ sao?”
“Em…” Mộ Thiển nhất thời nghẹn họng, xốc chăn ngồi dậy: “Cho anh cơ hội suy nghĩ lại, nói lại lần nữa!” Cô đe dọa anh, tư thái kiêu ngạo rất giống một chú mèo con nhe răng, vô cùng đáng yêu.
Anh bỗng ôm eo cô, đè cô lên giường: “Bà Mặc, nóng tính thế này chẳng lẽ là vì thèm muốn?”
Nhìn nụ cười xấu xa của anh, Mộ Thiển nhất thời hụt hơi: “Anh đè em đau, đứng dậy!” Mới sáng ra mà toàn suy nghĩ chuyện gì vậy?
Cô liên tục đẩy anh ra, sắc mặt anh trầm xuống, bỗng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Mộ Thiển lập tức cứng đờ, bị Mặc Cảnh Thâm hù dọa.
“Sao… Sao vậy?” Cô ngơ ngác chớp mắt.
Mặc Cảnh Thâm đặt một tay sau đầu cô, một tay nâng cằm cô lên: “A Thiển, gần đây sắc mặt em không tốt.”
Nghe vậy, Mộ Thiển chợt hoảng hốt, lắp bắp: “Vậy… Vậy à?”
“Ừ, sắc mặt không tốt, tiều tụy, khí hư, vừa thấy đã biết…” Anh dừng lại, bày ra phong thái của bán tiên, từ từ nói: “Cần chồng yêu thương.”
“Cút!” nghe vậy, Mộ Thiển nhất thời sôi máu.
Cô dùng sức đẩy Mặc Cảnh Thâm, anh lăn một vòng rồi rơi xuống sàn nhà.
“Ôi chao…” Anh khẽ kêu lên, nằm im trên mặt đất không nhúc nhích.
Mộ Thiển lập tức ngừng cười: “Mặc Cảnh Thâm?”
Cô kêu một tiếng mà không có tiếng trả lời.
“Mặc Cảnh Thâm?”
“Mặc Cảnh Thâm, anh đừng làm em sợ!” Cô khẩn trương bò dậy, ghé vào bên cạnh anh, hai tay ôm má anh: “A Thâm, A Thâm, anh sao vậy?” Cô đặt tay dưới mũi dò xét hơi thở của anh.
“A Thâm, đừng làm em sợ, mau tỉnh lại đi!” Mộ Thiển nghẹn ngào nói.
Đúng lúc này, Mặc Cảnh Thâm bỗng ôm cổ cô, ôm cô lăn một vòng trên thảm, đổi tư thế khác.
Thấy anh cố ý dọa mình, sắc mặt Mộ Thiển đen sì: “Mặc Cảnh Thâm, anh làm cái quái gì vậy? Có biết sẽ khiến người sợ chết không hả?”
Cô tức giận đỏ mặt, muốn đánh Mặc Cảnh Thâm.
Anh nhanh tay nắm tay cô, tay còn lại đè lên gáy cô, khóa môi cô.
Mộ Thiển vỗ lên lưng Mặc Cảnh Thâm, nhưng anh quá khỏe, cô không thể giãy dụa.
Cô vẫn không chịu thua, muốn đứng dậy, nhưng phát hiện anh cau mày, vẻ mặt đau đớn, cô lại mềm lòng, ghé vào lòng anh mặc cho anh làm gì thì làm.
Nụ hôn dịu dàng càng ngày càng nóng bỏng.
Mộ Thiển nhắm mắt lại, đắm chìm trong lốc xoáy tình yêu.
Động tác của anh từ dịu dàng biến thành mạnh mẽ, tấn công lãnh địa của cô, hưởng thụ đôi môi cô.
Trái tim cô đập thình thịch.
Hai người ôm chặt nhau, gần như cảm nhận được nhịp tim của nhau.
Một lúc sau, Mặc Cảnh Thâm cảm thấy mình bị đốt lửa, bắt đầu không yên phận sờ lên người cô.
“Ưm…” Mộ Thiển mở mắt ra, xòe tay che mặt anh: “Anh đừng quấy rối nữa, rời giường ăn cơm thôi.”
Có thể ôm hôn, nhưng muốn tiến thêm một bước thì không được.
Cẩm Dung đã dặn đi dặn lại là hiện giờ Mặc Cảnh Thâm không thể làm chuyện ấy…
“Anh khó chịu thì sao?” Đôi mắt anh sáng ngời nhìn cô, giống như một chú cún mong được vuốt ve, Mộ Thiển bật cười: “A Thâm, đừng càn quấy nữa, em đói rồi.”
Mặc Cảnh Thâm cũng không nói gì nữa, cúi xuống khẽ hôn lên trán cô: “Bà Mặc, chào buổi sáng.”
Mỗi ngày đều chào buổi sáng là lời hứa của Mặc Cảnh Thâm với Mộ Thiển.
Mặc dù cô không biết, nhưng anh đã âm thầm thề hẹn.
Sinh mệnh của anh vốn sớm nên kết thúc, bây giờ lại may mắn sống sót, đó là sự thiên vị của ông trời, hơn nữa cho anh cơ hội chăm sóc Mộ Thiển, anh nên trân trọng mọi thứ đang có.
“Chào buổi sáng.” Mộ Thiển cười ngọt ngào, đẩy anh ra đứng lên.
Mặc Cảnh Thâm nghiêng người, chống khuỷu tay nằm trên thảm trải sàn, ánh mắt lưu luyến nhìn cô, khiến cô dở khóc dở cười, duỗi tay ra: “Đứng dậy đi.”
Anh bất mãn: “Bà Mặc, chồng em cũng có nhu cầu, em định dụ anh cả đời, không sợ anh tìm người phụ nữ khác giải tỏa à?”
“Đi đi, anh mà dám đi, em sẽ phế bỏ anh.” Cô khí phách nói.
Mặc Cảnh Thâm bất đắc dĩ, nở nụ cười nhàn nhạt: “A Thiển, em thay đổi.”
“Hả? Sao vậy?”
“Trở nên càng đáng yêu hơn.”
“Cút!”
“Cút vào lòng em được không?”
“Mặc Cảnh Thâm, anh thật mặt dày!”
“Mặt không dày sao cưới được em?”
Mộ Thiển: “…” Cô hoàn toàn cạn lời, càng cảm thấy Mặc Cảnh Thâm thật vô liêm sỉ.
Cô mở cửa phòng ngủ: “Ra ngoài!”
Mặc Cảnh Thâm đứng dậy, đi đến trước mặt cô: “Đã kết hôn rồi mà còn giữ khoảng cách.
Bà Mặc, em thật quá đáng.” Anh cố ý làm nũng.
Mộ Thiển bị chọc cười, lười nói nhiều với anh, trực tiếp đẩy anh ra ngoài, sau đó đóng sầm cửa.
Cô tựa lưng lên cửa, ngước mắt nhìn trần nhà, khẽ mỉm cười.
Bây giờ mỗi ngày đều tốt đẹp, Mộ Thiển cảm thấy rất hạnh phúc.
Cô đắm chìm trong hạnh phúc một lát mới tỉnh táo lại..