Bữa tối, Mặc Cảnh Thâm đích thân xuống bếp nấu cơm tây cho Mộ Thiển.
Rất đơn giản, nhưng lại đủ nghi thức.
Tiệc tối ánh nến của hai người, Mặc Cảnh Thâm còn cho Mộ Thiển rất nhiều bất ngờ.
“Bà Mặc, đây là tiramisu anh làm cho em, em xem có thích không?” Anh bước ra nhà bếp, tay bưng một chiếc đĩa đặt một miếng tiramisu, nửa trái cà chua bi được cắt ra cùng mấy mảnh lá bạc hà, trông rất cao cấp.
Anh mặc tạp dề, trên mặt còn dính chút bột mì, nhưng vẫn không thể che lấp dung nhan tuấn tú của anh.
“Anh làm à?”
“Dĩ nhiên.”
“Sao em không biết anh còn biết làm tiramisu?”
“Đương nhiên anh mới học vì bà Mặc!” Mặc Cảnh Thâm lơ đễnh nói, không nhắc tới chuyện vì làm tiramisu, từ buổi sáng sau khi Mộ Thiển rời đi, anh đã tìm đầu bếp giỏi nhất Hải Thành, lãng phí bao nhiêu nguyên liệu mới thành công.
Bên kia, Cẩm Dung ngồi trên sofa cầm một cuốn sách y học, tùy ý lật xem.
“Ợ… Ợ…” Anh ta không nhịn được ợ hơi, liếc nhìn hai người đang ân ái bên kia, cứ cảm thấy mình ở đây là đang chịu tra tấn.
Chẳng những tâm linh bị tổn thương mà thân thể còn bị tra tấn.
Ví dụ như hôm nay, để làm tiramisu thành công, Mặc Cảnh Thâm đã bắt mình làm vật thí nghiệm.
Chỉ tính riêng tiramisu thì hôm nay anh ta đã ăn 18 cái.
Thế nên bây giờ ngửi thấy mùi tiramisu trong bếp, anh ta còn buồn nôn.
Đương nhiên Mộ Thiển không hề hay biết gì.
Cô nhìn tiramisu, salad trái cây, bít tết, cùng với rất nhiều món bánh ngọt đặt trên bàn, trong lòng vô cùng cảm động.
Người đàn ông đã từng quát tháo thương trường nay lại hạ mình vào bếp, học nấu những món này cho cô.
Cô cầm thìa thủy tinh, mãi không nhúc nhích.
“Sao vậy? Không ngon à?” Mặc Cảnh Thâm đứng bên cạnh, mong chờ hỏi.
Mộ Thiển lắc đầu, khẽ mím môi: “A Thâm, anh đừng tốt với em như thế được không?”
Trước kia cô không được yêu thích, bây giờ khổ tận cam lai, cuộc sống trở nên tốt đẹp.
Nhưng Mộ Thiển lại không cảm thấy an toàn.
Cô sợ hạnh phúc đến quá đột nhiên, một ngày đó nó sẽ biến mất.
“Bé ngốc, em là vợ của anh, anh không tốt với em thì tốt với ai?” Anh đứng bên cạnh Mộ Thiển, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, xoa đầu cô nói: “Sau này em mới là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
Tiền cũng được, quyền cũng thế, mấy thứ đó không phải là nhu yếu phẩm.”
Nửa đời trước, Mặc Cảnh Thâm vẫn luôn tranh đấu vì quyền thế, mà nay anh đã không còn muốn sống những ngày âm mưu đầy rẫy, tính kế lẫn nhau, ngươi lừa ta gạt.
Anh thật sự mệt mỏi và chán ghét.
“Thật hả?” Mộ Thiển vui mừng hỏi.
Mặc Cảnh Thâm ngồi xuống bên cạnh cô, cầm nĩa cắm một miếng tiramisu đút cho cô.
Mộ Thiển đang nhắm mắt hưởng thụ bỗng ngửi thấy mùi thơm, mở mắt ra thì thấy một miếng tiramisu ngay trước mắt.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười ngọt ngào rồi há miệng ăn bánh.
Cô nhẹ nhàng nhấm nuốt, lớp bánh mềm mại mang theo mùi thơm ngọt ngào, thật sự rất ngon.
Mộ Thiển giơ ngón cái: “Ngon lắm, không thua gì đầu bếp.”
“Em thích không?”
“Vâng, thích.”
“Vậy thì ăn nhiều một chút.”
“Ăn nhiều lỡ béo thì sao?”
“Bà Mặc đẹp thế này, dù béo cũng vẫn xinh đẹp.”
Bên này hai người ân ân ái ái, Cẩm Dung đã cố gắng hạ thấp sự tồn tại, kết quả là trong lúc đi rót nước thì nghe thấy Mặc Cảnh Thâm nói vậy.
Phải biết rằng ngày xưa đại ca của anh ta là người nhanh nhẹn quyết đoán, hung ác độc địa, bây giờ lại biến thân thành chàng trai ấm áp vì Mộ Thiển, nói đủ lời đường mật, khiến anh ta không nhịn được bật cười.
“Khụ khụ khụ…” Cẩm Dung bị sặc nước miếng, ho khan liên tục, bỗng nhận thấy như có mũi nhọn đâm về phía mình, anh ta ngẩng đầu nhìn thì thấy ánh mắt sắc bén của Mặc Cảnh Thâm.
Cẩm Dung giật khóe miệng: “Hai người tiếp tục đi, tôi lên lầu… À không, tôi ra ngoài sân câu cá đây.”
Cẩm Dung sởn gai ốc, ủ rũ rời khỏi phòng khách, đi thẳng tới hồ nước phía đông biệt thự.
Trong hồ có cá, nhưng đều là cá Koi làm cảnh chứ không ăn được.
Cẩm Dung bóp trán, thật là nghiệp chướng.
Nếu không bận tâm cho sức khỏe của Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển thì sao anh ta lại biến thành bác sĩ gia đình 24/24? Mỗi ngày đều ăn cơm chó đến bội thực.
Khóc không ra nước mắt.
Trong phòng khách, Mộ Thiển ăn hết miếng bánh tiramisu.
Thật sự rất ngon, không hề thua kém những chiếc bánh ngọt được bán trong tiệm.
Cô thật lòng cảm thấy có một người đàn ông sẵn sàng trả giá chừng ấy cho mình đúng là phước đức tu từ kiếp trước.
Buổi tối, hai người nắm tay nhau đi dạo trên đường.
Tiếng ve kêu văng vẳng bên ai, gió nhẹ thổi tới, ánh đèn neon ở nơi xa lấp lánh, chung quanh lại không một bóng người, bầu không khí yên tĩnh khiến mọi thứ đều trở nên yên bình.
“A Thâm, anh thấy thế nào? Có thích cuộc sống hiện tại sao?”
Cô bỗng nhớ tới lời nói của Bạc Dạ.
Mặc Cảnh Thâm đã đánh mất rất nhiều vì bệnh tật.
Bạc Dạ có con đường tình báo riêng, anh ta nói vậy thì chứng minh tình cảnh của Mặc Cảnh Thâm rất tồi tệ.
Đây cũng là lý do Mộ Thiển muốn ông Cố triệu hồi người của Ẩn tộc.
Trước kia Mặc Cảnh Thâm yên lặng bảo vệ cô, bây giờ đổi lại cô yên lặng bảo vệ anh.
“Chỉ cần được ở bên em, anh đều thích.”
Anh nắm tay Mộ Thiển, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô, cảm nhận làn da mịn màng của cô, nở nụ cười dịu dàng.
Mộ Thiển ngẩng đầu ngắm bầu trời đầy sao, bỗng dang tay nhắm mắt lại, cảm nhận không khí tốt đẹp, cảm khái: “Anh biết không, trước kia em vẫn cho rằng em thích cuộc sống yên bình giản dị.
Tới bây giờ…” Cô khựng lại, mở mắt ra nhìn anh: “Em mới biết không phải em thích cuộc sống giản dị, mà là những ngày được ở bên cạnh anh, mỗi phút mỗi giây đều là hạnh phúc.”
Cô quay sang nhìn Mặc Cảnh Thâm, nắm tay anh, thâm tình nói: “Có anh, em mới hạnh phúc.
Cho nên sau này anh đừng rời bỏ em, trừ phi em chết.”
Đúng vậy, trừ phi cô chết, bằng không cô không muốn Mặc Cảnh Thâm rời xa mình.
Có trời mới biết trải qua sinh tử, cô mới biết mình quyến luyến người đàn ông này đến mức nào.
Tới bây giờ, mỗi khi nhớ lại cảnh Mặc Cảnh Thâm trúng đạn gục ngã, cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi..