Phải biết rằng trong lòng cô, Bạc Dạ là một người đàn ông bình tĩnh chín chắn và thông minh, sao lại dính líu tới Nghê San San? Quan trọng là Nghê San San có gương mặt giống hệt mình, nếu Bạc Dạ yêu đương với Nghê San San thì chứng minh anh ta coi Nghê San San là vật thay thế của mình.
Chính vì thế nên Mộ Thiển mới cảm thấy không thể chấp nhận được.
Tại sao lại như thế?
“Mộ Thiển, hôm nay tôi lại đây chỉ vì muốn nói với cô, tôi đồng ý quy phục cô.” Nghê San San cũng không thích quanh co lòng vòng mà nói thẳng với Mộ Thiển, muốn hợp tác với cô.
Mộ Thiển lại cảm thấy cô ta không có thành ý, bèn ngồi xuống hỏi: “Lý do.”
Nếu không có lý do phù hợp thì Mộ Thiển không thể tiếp thụ được sự quy phục của Nghê San San.
Cô ta nhướng mày, khẽ liếm môi nói: “Vì Bạc Dạ.”
Mọi hành vi cử chỉ của cô ta đều giống Mộ Thiển như đúc.
Rất nhiều lúc Mộ Thiển không dám ở gần Nghê San San một mình.
Lần đầu tiên cô thấy Nghê San San là ở Diêm Thành, lúc đó Kiều Vi cố ý dàn xếp Nghê San San ở bên cạnh Mặc Cảnh Thâm.
Nhưng đã hơn nửa năm trôi qua, bất kể là hành vi lời nói hay ngoại hình của Nghê San San đã giống cô đến 90%.
Nếu người không quen thuộc với cô chắc chắn sẽ cho rằng Nghê San San chính là cô.
Điều đó khiến Mộ Thiển cảm thấy không an toàn, sự tồn tại của Nghê San San chính là mối đe dọa lớn nhất.
“Trước kia, thế giới của tôi chỉ có trả thù.
Nhưng bây giờ có Bạc Dạ, khiến tôi biết rằng ngoài trả thù vẫn còn nhiều điều tốt đẹp khác.” Nhắc đến Bạc Dạ, đôi mắt Nghê San San sáng ngời, tràn đầy khao khát.
Có lẽ người khác sẽ không hiểu, nhưng Mộ Thiển lại đồng cảm vô cùng.
Trước kia cô rất giống Nghê San San, cũng là người cơ khổ đáng thương, cảm thấy cả thế giới đều phản bội mình, chỉ có một mình mình tồn tại, chỉ có mình tự quan tâm mình.
Bỗng một ngày nọ, thế giới nhỏ bé ấy xuất hiện một người khác, khiến cô cảm thấy mọi thứ đều tốt đẹp.
Đó là sự khao khát với dịu dàng, khao khát hạnh phúc, giống như người đắm chìm trong bóng tối tuyệt vọng vươn tới ánh sáng.
Đối với Nghê San San, sự xuất hiện của Bạc Dạ như một tia sáng chiếu rọi thế giới của cô ta.
“Cô không xứng với Bạc Dạ.”
Mộ Thiển không biết Nghê San San đã làm gì Bạc Dạ, nhưng cô biết rõ, Nghê San San không xứng với Bạc Dạ.
Không phải cô khinh thường quá khứ của Nghê San San, mà sau khi bị Kiều Vi hãm hại, Nghê San San đã đắm chìm trong thống khổ quá lâu, dẫn tới tâm lý dị dạng.
Loại phụ nữ này rất đáng sợ.
Nếu bản tính của cô ta là lương thiện thì còn không sao, nhưng cố tình cô ta lại độc ác mưu mô vô cùng.
Một người bị hãm hại đến mức cửa nát nhà tan như Nghê San San mà khi đối mặt với hung thủ, cô ta vẫn có thể mỉm cười nịnh nọt, Mộ Thiển cảm thấy rất đáng sợ.
Tóm lại cô không bao giờ làm được như cô ta.
“Ha ha.” Nghe vậy, Nghê San San không giận mà chỉ hừ lạnh.
Cô ta nhìn quanh văn phòng của cô, bỗng nở nụ cười: “Mộ Thiển, cô cho rằng cô xứng với Bạc Dạ sao? Cô nhìn chính cô mà xem, cô đã yêu đương với Mặc Cảnh Thâm rồi mà vẫn còn dây dưa với Bạc Dạ, cô xứng đáng với Mặc Cảnh Thâm sao?”
Trong mắt Nghê San San, hành vi của Mộ Thiển chính là bắt cá hai tay.
Mộ Thiển đứng dậy, đi đến bên cửa sổ sát đất chăm chú nhìn bên ngoài, cảm xúc nặng nề.
Cô hỏi: “Cô đã theo dõi Bạc Dạ rất lâu sao?”
Tối hôm Kiều Vi và Đông Côn kết hôn, đúng lúc Bạc Dạ đi quán bar, cho Nghê San San một cơ hội tuyệt vời.
Cô tin rằng Nghê San San đã chờ đợi “cơ hội” đó rất lâu rồi.
“Đương nhiên.” Nghê San San thẳng thắn nói: “Từ khi gặp Bạc Dạ ở Diêm Thành, tôi đã bắt đầu chú ý anh ấy.”
Không hiểu sao, khi đó Nghê San San đã cảm thấy Bạc Dạ là người có thể lợi dụng.
Chính vì Bạc Dạ quá tốt với Mộ Thiển nên cô ta mới không ngừng thử tiếp xúc với anh, từ đó phát hiện người đàn ông đó thực sự rất tốt với Mộ Thiển, thậm chí khiến cô ta hâm mộ.
“Cô cần gì mới chịu rời khỏi Bạc Dạ?” Mộ Thiển không muốn dây dưa với Nghê San San quá nhiều, chỉ muốn dùng tiền để giải quyết.
“Chà, nghe ý của cô thì cô muốn mua chuộc tôi à?” Cô ta cười như không cười, cúi đầu sờ chiếc vòng tay đắt đỏ trên cổ tay: “Xin lỗi nhé, so với việc thanh toán một lần là xong việc, tôi cảm thấy ôm ATM di động như Bạc Dạ sẽ lời hơn nhiều.”
Mặc dù Mộ Thiển sẽ cho cô ta không ít tiền, nhưng Bạc Dạ càng giàu có hơn.
“Nghê San San, Hải Thành không hợp với cô, Bạc Dạ càng không phải là người cô có thể lợi dụng, nếu không cô sẽ không còn đường lui đâu.”
Người không biết không sợ.
Nghê San San không hiểu Bạc Dạ, cho nên cô ta không biết hậu quả nếu chọc giận Bạc Dạ.
“Không sao, với tôi mà nói, sống thêm được ngày nào hay ngày đấy.
Cô biết rõ quá khứ của tôi mà, cho nên cô nghĩ tôi sẽ để ý sống hay chết sao?” Thái độ kiêu ngạo của cô ta khiến Mộ Thiển rất phẫn nộ.
Cô khoanh tay trước ngực, quay lại cảnh cáo cô ta: “Tôi không quan tâm cô muốn làm gì, nhưng cô đừng tổn thương Bạc Dạ.
Nếu không tôi sẽ không tha cho cô đâu.”
“Xí, Mộ Thiển, cô nghĩ cô là ai? Ốc còn không mang nổi mình ốc mà còn quan tâm Bạc Dạ.” Cô ta lắc đầu cảm khái: “Thực ra hôm nay tôi tới đây là để quy hàng cô.
Chỉ cần cô đồng ý cho tôi và Bạc Dạ ở bên nhau, bảo đảm sau này sẽ không ngăn cản chúng tôi thì tôi sẽ không làm bất cứ chuyện khác người nào nữa.”
Vì Bạc Dạ thích Mộ Thiển, vì cô ta có gương mặt giống hệt Mộ Thiển, cho nên cô ta chỉ là vật thay thế của Mộ Thiển.
Hàng thật không bao giờ chấp nhận sự tồn tại của hàng giả, cho nên cô ta chỉ còn cách thuyết phục Mộ Thiển mới có thể ở bên Bạc Dạ.
“Không thương lượng gì hết.
Cô đi đi.” Mộ Thiển không muốn nói chuyện với Nghê San San, ngược lại cảm thấy sự tồn tại của Nghê San San là đe dọa đối với cô.
Phải biết rằng chỉ dựa vào khuôn mặt giống hệt mình, cộng thêm cố ý bắt chước động tác lời nói, cho dù nhìn từ xa, người không quen thuộc sẽ dễ dàng nhầm lẫn.
“Tức là cô không đồng ý chứ gì?” Nghê San San không giận mà cười, cầm túi xách đứng dậy: “Mộ Thiển, cô sẽ hối hận.”
Nói xong, cô ta lấy kính râm từ túi xách đeo lên, rời đi.
Văn phòng đóng cửa lại, Mộ Thiển đứng trước cửa sổ sát đất, đầu óc rối bời.
Nghê San San đã im hơi lặng tiếng nửa năm lại bắt đầu xuất hiện quấy rối, mặc dù cô không thể làm gì, nhưng không thể thả lỏng cảnh giác.
Cô ta quá nguy hiểm.
Cô lấy điện thoại ra: “Từ giờ trở đi, hai anh em cậu giám thị Nghê San San cả ngày lẫn đêm, có bất cứ động thái gì cũng phải báo cho tôi.”
Mộ Thiển vẫn không yên lòng Nghê San San, cảm thấy nên kêu người theo dõi cô ta thì tốt hơn..