Mộ Thiển ngồi bên cạnh Mặc Cảnh Thâm, Phương Nhu ngồi bên cạnh Mộ Thiển, đối diện cô ấy chính là Thích Ngôn Thương, cho nên toàn bộ quá trình dùng cơm đều cúi đầu.
Trên bữa tiện, bởi vì hai người Cẩm Dung và Cố Khinh Nhiễm khá sinh động, cho nên bầu không khí cũng không tệ.
Bởi vì có thai phụ, hơn nữa thân thể Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển cũng không tốt lắm, cho nên cơm trưa hôm nay cũng không ai uống rượu.
Mặc dù mấy người Thích Ngôn Thương và Mặc Cảnh Thâm cùng ngồi một chỗ nói chuyện phiếm, nhưng người sao ở doanh Tào, lòng ở nước Hán được.
Anh ta vẫn luôn nhớ Phương Nhu, muốn qua trò chuyện với chút với Phương Nhu, nhưng Mộ Thiển vốn không cho anh ta bất cứ cơ hội nào, khiến Thích Ngôn Thương rất bất lực.
Hai giờ chiều, lúc Mộ Thiển sắp xếp Phương Nhu ở biệt thự, cô và Cố Khinh Nhiễm cùng tới công ty, Thích Ngôn Thương, Cẩm Dung và Mặc Cảnh Thâm thì ở biệt thự.
Trên đường ngồi xe trở về công ty, Cố Khinh Nhiễm hỏi: “Cô xác định sắp xếp Phương Nhu ở biệt thự Ngự Cảnh không sao chứ?”
Mộ Thiển dựa vào ghế lái phụ, nhắm mắt nghỉ ngơi: “Tôi tin Mặc Cảnh Thâm.
”
Dựa vào sự e ngại của Thích Ngôn Thương với Mặc Cảnh Thâm, chỉ cần có Mặc Cảnh Thâm ở đấy thì Thích Ngôn Thương sẽ không thể làm ra chuyện gì khác người với Phương Nhu.
“Vậy cũng được.
”
Cố Khinh Nhiễm rất đồng ý mà gật đầu.
Biệt thự Mikage.
Cẩm Dung tạm thời nhận được cuộc gọi nên tới bệnh viện.
Mặc dù ở biệt thự Ngự Cảnh phụ trách chăm sóc Mặc Cảnh Thâm, nhưng anh ta vẫn là viện trưởng bệnh viện, cần phải quản lý bệnh viện.
Bây giờ nhận cuộc gọi nhất định phải trở về một chuyến.
Trong nhất thời, trong phòng khách to lớn chỉ còn lại Thích Ngôn Thương và Mặc Cảnh Thâm.
“Anh cả, em…”
Cẩm Dung vừa rời khỏi, Thích Ngôn Thương liền không kìm chế được muốn lên lầu tìm Phương Nhu.
“Ngôn Thương, cậu hẳn phải biết lễ cưới của tôi và Thiển sắp tới, trước đó, nếu như cậu dám gây ra hỗn loạn gì, phá hỏng lễ cưới của tôi và Thiển, tôi bắt cậu hỏi tội.
”
Thật vất vả dùng lễ cưới của Cố Khinh Nhiễm làm cái cái cớ chuẩn bị lễ cưới của anh và Mộ Thiển, bây giờ tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm gì.
Thích Ngôn Thương đứng lên nhíu mày, khẽ gật đầu: “Em biết.
”
Được Mặc Cảnh Thâm ngầm đồng ý, Thích Ngôn Thương trực tiếp lên lầu, vặn cửa phòng ngủ ra đi thẳng vào.
Mặc Cảnh Thâm dưới lầu bất lực lắc đầu, đứng dậy đi ra sảnh lớn, cho hai người một không gian.
Mà trong phòng ngủ, Phương Nhu đang nằm trên giường nghỉ ngơi nghe thấy âm thanh thì giật nảy mình, vừa mở mắt nhìn, quả nhiên là Thích Ngôn Thương.
Gương mặt cô ấy bị hù dọa đến tái đi, lập tức ngồi vụt dậy, lui về phía sau.
Ánh mắt nhìn sang điện thoại trên bàn, khẽ vươn tay cầm điện thoại, nhưng tốc độ cô ấy nhanh, tốc độ Thích Ngôn Thương càng nhanh.
Nhanh chóng tiến lên, một tay cướp được điện thoại trên bàn.
“Sao nào, lại muốn tìm Mộ Thiển lên án?”
Sắc mặt người đàn ông âm u, không vẻ tùy tiện vừa rồi, cả người lạnh lẽo vô cùng, áp lực vô hình chèn ép Phương Nhu không thở nổi.
Sợi tóc đen nhánh rũ xuống ngang vai, càng để lộ ra gương mặt trắng nõn càng thêm tái nhợt không chút máu.
Cô ấy nuốt một ngụm nước bọt, căn thẳng nắm chặt chăn đệm bao bọc lấy mình: “Thích Ngôn Thương, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Phương Nhu chỉ là vừa nhận được tin tức Mặc Cảnh Thâm, nói anh và Mộ Thiển sắp kết hôn, hy vọng cô ấy về tham gia.
Cô ấy và Mộ Thiển hai người dù không có bất cứ quan hệ máu mủ nào, nhưng còn thân hơn chị em ruột.
Lễ cưới của Mộ Thiển, cô ấy sao có thể không tham gia?
Hai tay Thích Ngôn Thương đút trong túi quần tây, ánh mắt lạnh lẽo nhìn giống người phụ nữ nhỏ bé run lẩy bẩy trên giường, ngồi cạnh giường, đưa tay nâng cằm cô ấy lên hỏi: “Trốn, cô cho rằng có thể trốn cả đời sao?”
Đến bây giờ anh ta cũng không rõ, rốt cuộc là ai giúp Phương Nhu rời khỏi Hải Thành.
Cả người giống như biến mất vào hư không, không tìm ra bất cứ manh mối gì, một khắc cảm thấy bất lực này, đến bây giờ anh ta cũng chưa hoàn toàn hiểu rõ.
Người đàn ông tới gần hơn, nhìn qua dáng vẻ và gương mặt quen thuộc kia, Phương Nhu không kìm lòng được nhớ đến lúc khoảng thời gian bị người đàn ông kia, cuộc sống u ám, không tìm thấy hy vọng gì, gần như tuyệt vọng.
Cô ấy không biết mình làm sao thoát khỏi, nhưng Phương Nhu nhớ đến lời nói Mộ Thiển nói lúc ấy, bảo cô thành thật nói với Thích Ngôn Thương.
Cô ấy đè nén sự căn thẳng dưới đáy lòng, nhìn anh ta nói: “Thích Ngôn Thương, mẹ tôi đã qua đời, ân oán giữa nhà họ Phương và nhà họ Thích hẳn nên buông bỏ.
Nếu như vẫn không thể khiến anh nguôi giận vậy thì được thôi.
”
Hàm răng cô gái nhỏ cắn chặt, toàn thân cứng đờ, tay phải sờ dưới gối đầu một chút, vèo một cái rút ra một con dao trực tiếp đưa cho Thích Ngôn Thương: “Nếu như giết tôi có thể khiến anh nguôi giận, tôi tác thành cho anh.
”
Cô ấy nói xong cầm con dao đâm thẳng vào người mình.
Trong chớp mắt xuống tay ấy, Phương Nhu né tránh vị trí chí mạng, nhắm mắt lại, xuống tay cực nhanh, dường như quyết tâm muốn chết.
Có trời mới biết, khoảnh khắc khi Phương Nhu lấy ra con dao ấy, Thích Ngôn Thương không hiểu sao cảm thấy căng thẳng, khoảnh khắc khi cô ấy cầm dao đâm vào ngực mình, trái tim Thích Ngôn Thương bỗng nhiên đau nhói, có một thứ tình cảm vô cùng chân thành vụt qua từ đáy lòng, rõ ràng rất đau đớn.
Gần như không hề suy nghĩ, một tay anh ta nắm chặt con dao.
Tay không nắm lấy con dao sắc bén, sau đó dùng sức cướp đi con dao, vứt xuống đất, phát ra tiếng vang leng keng.
“Cô điên rồi đúng không?”
Thích Ngôn Thương giận tím mặt, lập tức đứng vụt lên, lòng bàn tay bởi vì nắm chặt con dao mà bị thương chảy máu.
Con dao rơi xuống mặt đất, Phương Nhu thở phào nhẹ nhõm.
Không ai biết vừa rồi cô ấy căng thẳng cỡ nào, nhưng đây là Mộ Thiển dạy cô ấy.
Bởi vì ở biệt thự Ngự Cảnh, có Mặc Cảnh Thâm ở đây, Thích Ngôn Thương tuyệt đối không dám làm gì Phương Nhu, mà một màn như thế của cô ấy cũng là đang thăm dò Thích Ngôn Thương.
Bỗng nhiên cô ấy hiểu rõ.
Đau đớn là bởi vì con dao cắt vào tay nên cảm thấy đau đớn.
Nhưng đã rõ ràng một chút, đó chính là bây giờ Thích Ngôn Thương không dám làm gì cô, đương nhiên lá gan Phương Nhu cũng lớn hơn một chút.
Cảm thấy một chiêu vừa rồi kia của Mộ Thiển, mặc dù nguy hiểm nhưng không tệ lắm.
Hơn nữa, tự cô ấy cầm dao, xem như đâm vào cũng sẽ không dùng sức lớn, không đến mức sẽ chết.
“Điên?”
Hai tay Phương Nhu chống trên giường, cười đau khổ: “Từ lúc anh giam lỏng tôi, từ lúc mẹ tôi qua đời, tôi đã sớm phát điên, chỉ chẳng qua bây giờ kéo dài hơi tàn mà thôi.
”
Cô ấy hít sâu một hơi, châm chọc nói: “Tất cả những điều này không phải do anh ban tặng sao? Anh cảm mẹ tôi hủy hoại hạnh phúc gia đình anh, cho nên tới báo thù tôi.
Nhưng mẹ tôi qua đời rồi, anh còn muốn thế nào?”
Phương Nhu không ngăn được dòng nước mắt rơi như mưa, khóe mắt đỏ hoe nói: “Nếu như cái chết của mẹ tôi không thể khiến anh nguôi giận, mạng của tôi và đứa trẻ trong bụng tôi, anh có thể lấy hết.
”
Cô ấy mấp máy môi, tiếp tục nức nở nói: “Năm đó chị Mộ rời khỏi Hải Thành, chúng ta đau khổ dây dưa hơn năm năm.
Thời gian hơn năm năm, chẳng lẽ còn chưa đủ?”
Nhớ lại khoảng thời gian đau đến không muốn sống ngày xưa kia, Phương Nhu thật sự cảm thấy như muốn nghẹt thở.
Nhưng bây giờ, cho dù thế nào, cô ấy cũng không muốn quay về quá khứ, không bằng lòng tiếp nhận nỗi đau đó nữa.
.