“Ồ, hóa ra là dùng như vậy sao.”
Thích Ngôn Thương vui vẻ cười, cảm thấy mình có chút ngu ngốc, bình thường những thứ này đều không cần dùng đến.
“Anh còn rất nhiều điều phải học, tôi đề nghị anh nên thuê một bảo mẫu.”
Quả thực Mộ Thiển cảm thấy Thích Ngôn Thương chuyện gì cũng không biết, cô lo rằng anh ta sẽ không thể chăm sóc tốt cho con mình.
“Tôi…”
Thích Ngôn Thương vốn định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại do dự: “Tôi làm được!.”
Đúng, anh có thể tự làm.
Cho dù không được thì nhất định cũng phải được.
Nếu đã rời khỏi nhà họ Thích, thì bất cứ thứ gì thuộc về nhà họ Thích anh sẽ không động đến.
Vì vậy mà đối mặt với vấn đề tiền bạc, để ổn định chi tiêu, Thích Ngôn Thương không dám thuê bảo mẫu.
Chỉ cần trong tích tắc, từ hạnh phúc sẽ rơi xuống vực sâu.
Hiện tại đối với anh ta mà nói chính là đang vui buồn lẫn lộn.
Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm ở trong phòng bệnh được một lúc, hai người liền rời đi.
Bây giờ dù sao Thích Ngôn Thương cũng đang ở cùng Phương Nhu, nếu như hai người bọn họ còn lại ở lại đây thì không thích hợp cho lắm.
“Đi thôi.”
Mộ Thiển đi tới của phòng bệnh, mỗi bước đi đều quay đầu nhìn lại, cô vô cùng lo cho Thích Ngôn Thương.
Mặc Cảnh Thâm ôm lấy eo, dắt cô đi ra ngoài: “Sau này bọn họ còn cả một chặng đường dài phía trước, em có thể can thiệp nhất thời, nhưng không thể can thiệp vào cả đời họ.
Em cần cho bọn họ nhiều không gian để hòa hợp với nhau hơn.”
“Hừm, cũng đúng.”
Mộ Thiển quay đầu lại nhìn Thích Ngôn Thương đang bận rộn trong phòng bệnh, rồi xoay người rời đi.
Lúc này trong phòng bệnh, đứa bé ngủ được một lúc, lại bắt đầu khóc, Thích Ngôn Thương liền cầm bình sữa lên xem sách hướng dẫn, ấn vào bình sữa như lời căn dặn lúc nãy của Mộ Thiển, kiểm tra nhiệt độ gần giống với sữa mẹ
Kết quả, đứa bé liền nín khóc.
Anh ta chỉ cần dùng thìa đút sữa cho bé như đang uống sữa mẹ.
Uống được một lúc, cảm thấy đứa bé đã uống gần hết, Thích Ngôn Thương mới đặt đứa bé xuống
Anh ta nhẹ nhõm thở dài một hơi, ngồi bên cạnh tự nhủ rằng nuôi con thật sự không dễ dàng gì.
Vừa nãy nếu như Mộ Thiển không ngừng chỉ dạy về cách chăm con thế nào thì e sợ rằng anh cũng không biết gì.
May mà đã ghi chú lại.
Ngồi trong phòng bệnh được một lúc, nhìn Phương Nhu đang nằm hôn mê trên giường, sắc mặt nhợt nhạt hốc hác, thân thể vô cùng yếu ớt.
Anh lập tức lấy điện thoại gọi cho trợ lý, kết quả vừa mới nhấc máy bấm gọi, đầu dây bên kia liền bảo không thể trả lời được.
Liên tiếp ba cuộc gọi sau đó đều không có người nghe máy.
Thích Ngôn Thương biết, nhất định là ông Thích đã gây khó dễ bên trong.
Đúng vào lúc này, điện thoại đang cầm trên tay liên tiếp thông báo đến hàng loạt tin nhắn, tất cả thẻ ngân hàng đã bị khóa lại.
Thích Ngôn Thương cầm điện thoại di động, liếc nhìn Phương Nhu đang nằm trên giường bệnh, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Ngay sau đó, điện thoại liên tục nhận được vô số tin tức.
Những tin tức đó chính là ông Thích cảnh cáo tất cả mọi người không được cho Thích Ngôn Thương mượn tiền cũng như không được giúp đỡ anh, nếu không chính là đang đối đầu với ông ta, và trực tiếp tuyên bố trong cuộc phỏng vấn rằng ông ta và Thích Ngôn Thương đã cắt đứt quan hệ ông cháu, kể từ thời điểm này Thích Ngôn Thương không còn là người của nhà họ Thích nữa.
Ngay khi tin tức được đưa ra, có thể nói nó đã gây nên một chấn động không nhỏ ở Hải Thành.
Ngồi trên xe về nhà, trong lúc nghịch điện thoại di động Mộ Thiển đã nhìn thấy những tin tức này.
“A Thâm, Thích Ngôn Thương hắn…”
Lúc Mộ Thiển chuẩn bị nói với Mặc Cảnh Thâm điều gì đó, kênh phát thanh trên xe cũng truyền đến một tin tức.
Chính là đang nói về Thích Ngôn Thương.
Mộ Thiển không nói lời nào, yên lặng nghe phát viên đưa tin về nhà họ Thích.
Chờ người phát thanh đưa tin xong, Mộ Thiển quay sang nhìn Mặc Cảnh Thâm nói: “Hóa ra Thích Ngôn Thương vì Phương Nhu mà trở mặt với nhà họ Thích.
Nhưng hiện tại anh ta đã lâm vào cảnh bần cùng, chúng ta có nên…”
“Chúng ta không nên làm điều gì cả.”
“Tại sao?”
“Một, Phương Nhu thiếu tiền sao? Hai, nếu bây giờ chúng ta giúp Thích Ngôn Thương lẽ nào chúng ta sẽ giúp cậu ta cả đời sao? Như vậy không chỉ làm hại Thích Ngôn Thương mà còn có thể liên lụy Phương Nhu.
Hiện tại hai người họ cần cùng nhau cố gắng tìm cách giải quyết các vấn đề về tình cảm và cuộc sống của họ.
Thậm chí em nên vui mừng vì bây giờ Thích Ngôn Thương đã xem trọng Phương Nhu.
Thông qua cơ hội lần này vừa có thể kiểm tra tình cảm của Thích Ngôn Thương đối với Phương Nhu, vừa cho phép cậu ta nhận thấy rõ mọi thứ.”
Biết được thông tin này, Mặc Cảnh Thâm có hơi bất ngờ.
Anh cũng không dám nghĩ, ngày thường người anh em luôn lạnh lùng kia vì Phương Nhu mà chấp nhận từ bỏ nhiều thứ như vậy.
Thật sự bất ngờ.
Nhưng dù thế nào đi nữa, sự việc cũng đã xảy ra, điều bọn họ cần làm bây giờ là đối mặt với hiện thực chứ không phải chuyện gì khác.
“Hừm, nói cũng đúng.”
Mộ Thiển dựa người ra sau ghế, cẩn trọng suy nghĩ lời của Mặc Cảnh Thâm, nhận thấy những gì anh nói đều rất đúng.
Đưa mắt nhìn ra cửa sổ, tuyết đã ngừng rơi, sương mù dần biến mất, có cảm giác sau nhiều ngày tuyết rơi trời mới bắt đầu có nắng.
Cô thở phào nhẹ nhõm “Hy vọng hai người họ có thể cùng cố gắng vượt qua.”
Dù thế nào đi nữa, những biểu hiện hôm nay của Thích Ngôn Thương làm cô vô cùng ngạc nhiên, đủ để làm cô thay đổi cách nhìn đối với anh ta.
Nhưng có thể tất cả mọi người ngoài đều biết, không có nghĩa là một số người cũng biết.
Ví dụ như, Phương Nhu.
Sau một ngày hôn mê trong bệnh viện, Phương Nhu vừa tỉnh lại mở mắt ra đã thấy người đàn ông đang ngồi bên cạnh nôi em bé.
“Này, sao đứa nhỏ này thích khóc vậy hả? Đau đầu quá!”
Thích Ngôn Thương liên tục lắc nôi, vừa dỗ đứa bé đang khóc vừa lầm bầm than trách.
Cảnh tượng này rơi vào mắt Phương Nhu khiến cô cảm thấy ấm áp và có chút dịu dàng không thể giải thích được.
“Có thể đưa con cho tôi bế thử xem sao?”
Cô yếu ớt mở miệng.
Nghe thấy tiếng động, toàn thân Thích Ngôn Thương cứng đờ, bất ngờ quay đầu lại thì nhìn thấy Phương Nhu đang từ trên giường ngồi dậy.
“Cuối cùng em cũng tỉnh rồi.
Cảm thấy đỡ hơn chút nào không?”
Thích Ngôn Thương bước tới bên cạnh cô, nhìn khuôn mặt phờ phạc và yếu ớt của Phương Nhu, không nhịn được hỏi: “Có khát không? Có đói bụng không? Có muốn tôi đi mua cơm cho em không?”
Phương Nhu hơi ngạc nhiên trước sự thay đổi thái độ bất ngờ của người đàn ông trước mặt.
Cô chớp mắt khó hiểu Thích Ngôn Thương, khẽ cắn môi nói: “Tôi muốn gặp con.”
Cái gì mà có đói bụng không, có khát hay không.
Đứa bé này là cô liều mạng sinh ra, hiện tại cô chỉ muốn nhìn con mình.
“Được.”
Lúc này Thích Ngôn Thương mới nhớ tới đứa bé đang khóc, anh đi tới, bế đứa bé lên, bước đến trước mặt Phương Nhu, cúi người chỉ cho cô: “Em xem, đây là con của chúng ta, vẫn chưa đặt tên.”
“Cho tôi nhìn một chút.”
Phương Nhu đưa tay ôm đứa bé vào lòng, cô nở nụ cười tràn ngập tình mẫu tử, đưa tay chạm vào khuôn mặt đứa bẻ, không khỏi lẩm bẩm một mình: “Sao da còn nhăn nhó như vậy, nhìn như một ông già nhỏ, không đẹp chút nào cả.”
Đứa bé vừa chào đời, có đứa khuôn mặt rất ưa nhìn, nhưng có đứa vừa mới sinh sẽ không đẹp như vậy, dù sao cũng cần có thời gian để hoàn thiện.
“Đặt cho con một cái tên đi.”
Thích Ngôn Thương vừa nói vừa kéo chiếc ghế ngồi bên cạnh giường bệnh của Phương Nhu.
“Tên sao?”
Quả thực, Phương Nhu còn chưa nghĩ tới việc đặt tên, mà điều bất ngờ hơn nữa chính là Thích Ngôn Thương sẽ để cô đặt tên cho con mình.
Ôm đứa bé trong lòng, Phương Nhu nhận ra Thích Ngôn Thương có gì đó không bình thường.
Không biết vì sao, sau khi tỉnh lại cô luôn cảm thấy thái độ của anh ta đối với cô có chút thay đổi, như thể anh trở nên dịu dàng hơn, như thể ánh mắt anh dịu dàng hơn một chút….