Trước đây, nàng từng xem trên tivi, thủy lao chẳng qua chỉ là một hồ nước, trong nước có một cây cột trụ, sau đó đem người buộc vào cây cột, cả thân thể chìm trong nước, chỉ lộ ra phần đầu.
Nhưng thủy lao này của Trầm Sát rõ ràng đã phá vỡ nhận thức của nàng. Khốn kiếp, đây gọi là thủy lao cái gì chứ? Đây chính là hang rắn thì có!
Bên trong là một hồ lớn, sâu khoảng hai mét, trong đó thật sự có một cột trụ bằng đá, thân trụ cũng không nhẵn bóng cho lắm. Trong hồ, nước chỉ sâu có nửa mét, thế thì cũng coi như không vấn đề gì, nhưng trong nước lại đầy rắn nước. Những con rắn nước đó hình như đã bị bỏ đói rất lâu, bọn chúng liều mạng muốn bò lên trụ đã, tuy nhiên chuyện này cũng không dễ dàng, nhưng đối với người đang bị trói trên cột thì đây đúng là một biện pháp tra tấn tâm lý cực mạnh.
Mà diện tích của cột trụ bằng đá này chẳng qua cũng chỉ đủ cho một người đàn ông trưởng thành đứng bằng hai chân mà thôi. Tuy nàng là nữ nhân, chân hơi nhỏ một chút, đứng phía trên vẫn còn có một chút không gian, nhưng hiệu quả thực tế căn bản không có gì khác biệt.
Cột trụ bằng đá cách cửa vào khoảng năm mét, cửa vào vừa đóng lại, bốn phía xung quanh tường đều vuông vức bóng loáng, hoàn toàn không có bất kì chỗ nào để có thể mượn lực, người bị nhốt ở trong chỗ này chỉ có thể ngoan ngoãn đứng bên trên cột đá, hoặc lựa chọn nhảy vào trong hồ, căn bản không còn sự lựa chọn nào khác.
Bị nhốt ở đây mười ngày, tương đương với việc nàng chỉ có thể luôn đứng ở phía trên, lúc mệt mỏi thì có thể lựa chọn ngồi xuống, nhưng trên đó không đủ chỗ, sau khi ngồi xuống thì hai chân chỉ có thể thả xuống dưới trụ, như vậy thì rất có thể rắn sẽ cắn vào chân, sao ăn cơm được nữa? Nhưng đứng ở bên trên bưng bát cơm ăn thì cũng vậy, nếu mệt mỏi, xuống tinh thần, ngủ gà ngủ gật, ngã xuống dưới thì cũng chỉ là chuyện của bản thân.
Chỉ vài phút đồng hồ đã có hàng vạn con rắn quấn vào người.
“Những con rắn này đều không có độc, Lâu cô nương yên tâm đi, phòng này chính là phòng giam vô hại nhất.”
Một tên gác cửa mang khuôn mặt lạnh lùng tự nhiên tốt bụng nói một câu với nàng.
Nói cách khác, đây chính là phòng giam đặc biệt được xây dựng để chuyên nhằm vào nữ nhân hoặc những nam nhân nhát gan. Rắn không có độc, nhưng lại có rất nhiều rắn. Đối với người nhát gan, kiểu thiết kế này rất dễ khiến bọn họ bị hoảng sợ mà chết. Đừng nói mười ngày, nhốt trong này ba ngày không chừng đã bị suy nhược thần kinh hoặc tâm thần rồi.
“Tuyết vệ đại nhân cũng có đãi ngộ như thế này sao?” Khi người gác cửa chuẩn bị đóng cửa rời đi, Lâu Thất hỏi một câu.
Người gác cửa kia hơi dừng lại, không trả lời, trực tiếp khóa cửa rời đi.
Nhưng Lâu Thất dựa vào phản ứng của hắn đã suy đoán được, Nguyệt vệ dẫn theo Tuyết vệ đến, hơn nữa thân phận cô ta khác biệt, trên người lại có thương tích, nói không chừng lại có ưu đãi đặc biệt. Tuy nàng không quen thân với Nguyệt vệ, nhưng nam nhân tuấn tú như Nguyệt, tuyệt đối sẽ thông minh và phúc hắc hơn Ưng một chút. Những thị vệ kia rõ ràng đã đồng ý để cho bọn họ dẫn theo nàng và Tuyết vệ tới đây, vậy thì chưa chắc đã không thể dùng thân phận để bọn họ vì nàng mà mưu cầu một chút phúc lợi. Ưng chính là kẻ ngốc nên mới không thể lĩnh hội được điều này. Uổng phí bọn họ còn có mấy ngày giao tình Cách Mạng, sau này nàng không cho hắn ăn thịt nướng nàng tự làm nữa.
Lâu Thất không nhịn được, cười khổ một tiếng. Lão đạo sĩ thối, lão đạo sĩ thối! Ông có biết sau khi tôi rửa tay gác kiếm đã gặp phải những chuyện vô cùng tức cười không hả?
Nhiều rắn như vậy, chưa biết chúng nó có thể trèo lên hay không, nhưng nhìn đã cảm thấy buồn nôn rồi, chưa kể chúng còn ở trong nước, rắn làm sóng nước dao động, thật sự rất dọa người. Hơn nữa, mùi cũng không dễ ngửi cho lắm.
Đối với Lâu Thất, chuyện xui xẻo hơn chính là buổi sáng nay nàng còn chưa ăn điểm tâm, hiện giờ đã sắp đến thời gian ăn trưa rồi, lúc đầu còn tưởng sẽ có người đưa cơm tới, ai ngờ đợi khoảng nửa canh giờ cũng không có một chút động tĩnh nào.
Lâu Thất không nhịn được, hướng về phía vách tường bên trái vẫy tay, kêu lên: “Này, bao giờ các ngươi đưa đồ ăn trưa tới?”
Người gác cửa ở sát vách giật mình, không nhịn được mà lùi lại hai bước, sau đó hắn nhanh chóng nhớ ra, bên này chỉ thiết lập một lỗ nhỏ để dễ dàng giám thị xem người đang bị nhốt bên trong làm những chuyện gì mà thôi. Cái lỗ nhỏ này cực kì tinh xảo, bên này thì lỗ rất lớn, nhưng sang đến bên kia thì nhỏ dần lại, đứng ở chỗ xa như vậy căn bản không có cách nào nhìn thấy được trên tường còn có một lỗ nhỏ. Chẳng lẽ nàng ta chỉ tùy ý gọi bừa, lại trùng hợp hướng về phía bên này?
Người gác cửa hơi nghi ngờ, đưa mắt lại gần, lần này hắn thật sự nhìn thấy rõ ràng Lâu Thất đang vẫy tay về phía bên này, kêu lớn: “Nhanh đưa đồ ăn trưa tới đi, ta sắp chết đói rồi.”
Tà môn! Thật sự quá tà môn!
Người gác cửa lập tức lao ra, tìm đến thống lĩnh tổ tư hình, Hoa Vu Tồn.
Hoa Vu Tồn tuy không phải là một trong tứ vệ, nhưng ở Phá Vực, danh tiếng của hắn cũng không hề kém hơn tứ vệ. Nói đến tên Hoa thống lĩnh, có lẽ rất nhiều nữ nhân và trẻ nhỏ ở Phá Vực sẽ hoảng sợ đến phát khóc hoặc bị dọa đến mức toát mồ hôi lạnh.
Hoa thống lĩnh quản lý tổ tư hình của Phá Vực, bình thường hắn rất ít xuất hiện trước mặt người khác, cả ngày ở trong nhà lao nghiên cứu các loại hình phạt, tính cách vô cùng quái dị, rất ít khi mở miệng nói chuyện, càng ít có bạn thân uống rượu nói chuyện phiếm với nhau. Gương mặt hắn bình thường không có biểu cảm gì, ánh mắt hắn nhìn người khác giống như muốn lập tức bắt người ta đi dùng hình vậy, vừa âm trầm lại mang theo vẻ nguy hiểm kì lạ. Vì vậy, trừ Trầm Sát ra thì người đáng sợ nhất trong Cửu Tiêu điện chính là Hoa thống lĩnh.
Hoa thống lĩnh quản lý tổ tư hình cũng không phải là làm cho vui, đã có không biết bao nhiêu gian tế muốn trà trộn vào Phá Vực hoặc muốn tới ám sát Trầm Sát rơi vào trong tay hắn đều không thể kiên trì vượt qua, cái gọi là tử sĩ, cho dù chết rồi hắn cũng lấy được lời khai.
Nhà lao đầy rắn nước này cũng là một kiệt tác của hắn. Con mắt giám sát kia là do hắn thiết kế, bên trong lỗ đó còn có một vật được dùng Lưu Ly dày công chế tạo ra, có thể mở rộng tầm nhìn, thấy rõ ràng tình huống của nhà lao, lại vô cùng kín đáo.
Bây giờ nghe nói có một cô nương vừa được đưa vào nửa canh giờ đã lập tức phát hiện ra cái mắt giám sát này, hắn lập tức đứng lên.
“Ngươi nói thật sao?”
Người gác cửa lau mồ hôi lạnh do vừa nãy bị Lâu Thất dọa sợ: “Thuộc hạ có thể khẳng định, bộ dạng của nàng ta như vậy, rõ ràng là đã phát hiện ra!”
“Sau khi nàng đi vào nhà lao rắn nước có biểu hiện như thế nào?” Hoa thống lĩnh hỏi lại.
“Cứ đứng trên cột trụ, nhắm mắt lại, không làm gì cả, bất động, rất bình tĩnh.”
“Nhắm mắt lại mà vẫn bình tĩnh? Không phải nói đó chỉ là một thị nữ thôi sao? Sao lại có công phu?”
“Vâng, nhưng mà...” Người gác cửa cũng không biết nên nói thế nào, nhịn bộ dạng kia của Lâu Thất thì đúng là một thị nữ, bởi vì bộ dạng rất yểu điệu, dáng dấp rất xinh đẹp, nhưng sau khi vào nhà lao đầy rắn nước cũng không kinh hô sợ hãi như người khác, thật sự duy trì tư thế đứng thẳng. Hắn còn chưa nói rằng hình như hắn đã thấy nàng dùng ánh mắt ghét bỏ để nhìn mấy con rắn nước đó, là ghét bỏ, không phải sợ hãi.
“Thú vị! Ta đi xem thử!” Hoa thống lĩnh sờ cằm, đi ra ngoài.
Đương nhiên hắn không trực tiếp đi đến gian phòng giam giữ Lâu Thất, mà đi đến buồng giam sát vách, đến trước lỗ giám sát kia, dán mắt vào. Hắn nhìn thấy một nữ nhân đứng trên cột trụ bằng đá.
Nàng rất trẻ, khoảng hai mươi tuổi. Người khác đều nhìn vào dung mạo xinh đẹp của Lâu Thất, nhưng hắn lại nhìn dáng người, đường cong của nàng. Tuy nữ nhân kia đứng ở nơi này, dưới chân là hồ lớn đầy rắn nước, nhưng bộ dạng đứng đó của nàng vô cùng thoải mái, vai lưng thẳng tắp, eo thắt đai lưng, lộ ra đường cong vô cùng tinh tế. Thân hình này, thế đứng này, không phải là bẩm sinh, mà chỉ có quanh năm tu luyện mới có thể luyện được dáng người hoàn mỹ tinh tế như vậy. Có thể thấy, thân thể này vô cùng dẻo dai và linh hoạt.
Bởi vậy, trong mắt hắn, nữ tử này nhất định đã trải qua nhiều năm rèn luyện, đương nhiên, còn chưa xác định được nàng có vũ công hay không, bởi vì vũ công cũng có thể làm được điều này. Vũ đạo cũng là một phương thức để rèn luyện thân thể.
Nhưng nhìn bộ dạng bình tĩnh của nàng, hẳn sẽ không chỉ là một vũ công...
Lâu Thất cũng định làm bộ giả vờ sợ hãi, nhưng nghĩ lại thì nàng vẫn từ bỏ, bởi vì nếu muốn giả vờ thì nàng phải giả vờ đến tận mười ngày. Ở một nơi nhỏ như bàn tay này mà phải giả vờ làm ra bộ dạng sợ hãi suy sụp, nói không chừng còn phải mềm nhũn chân ra, khóc lóc sướt mướt. Đối với Lâu Thất, tiết mục này quả thật rất khó khăn, độ khó còn cao hơn cả việc bắt nàng đi vào rừng nhiệt đới truy sát một tên trùm ma túy. Vì vậy nàng lập tức bỏ ý định. Nếu giả vờ mà lại khiến cho bản thân mệt mỏi hơn thì đúng là lỗ vốn.
“Này, người bên kia, xem đủ chưa? Không bằng mời ta ra ngoài ăn cơm, xem ở khoảng cách gần cho thoải mái.”
Hoa thống lĩnh nghe được lời nói này của Lâu Thất, hắn khẽ giật mình, suýt nữa đứng lên. Hơn nữa, hắn cũng xác định, nàng thật sự hướng về phía bên này để nói chuyện, thật sự đã phát hiện ra bọn họ.
“Thú vị! Quả nhiên là nữ tử thú vị! Mang nàng ra!”
Người gác cổng nghe xong lập tức sững sờ: “Thống lĩnh, nàng ta phải bị nhốt ở đây mười ngày.”
“Năm đó Đế Quân đã nói, lao ngục bên trong Phá Vực này đều do ta làm chủ.”
“Vâng, thống lĩnh!”
Người gác cửa vội vã lui ra ngoài, đi dẫn Lâu Thất ra.
Cột trụ dưới chân Lâu Thất chậm rãi di chuyển về phía cửa, trong lòng rất vui vẻ, xem ra trong nhà lao này vẫn có người rất thú vị. Hắn thật sự có can đảm thả nàng ra ngoài, tuy không biết hắn có thể mời nàng ăn cơm hay không, nhưng để cho nàng được đi vệ sinh cũng tốt rồi.
Chờ nàng được đưa vào sảnh, nhìn thấy người nam nhân ngồi ở trên cao thì suýt nữa chân nàng mất đà ngã xuống mặt đất.
“Sao rồi? Hàng vạn con rắn còn không sợ, lại sợ ta sao?” Hoa thống lĩnh nói giọng mỉa mai.
Lâu Thất vững vàng lại, không nhịn được đánh giá hắn một chút, sau đó lắc đầu nói: “Sợ ngươi làm gì? Ta tưởng gặp ma giữa ban ngày mà thôi...”
Hoa thống lĩnh quanh năm ở trong khu nhà lao này, có đôi khi còn luôn nhốt mình trong phòng giam u ám hoặc tầng hầm ngầm, cho nên da hắn trắng vô cùng, hơn nữa hắn rất gầy, gương mặt không có thịt, hai mắt lại có ánh sáng lập lòe, mặc một thân áo bào màu trắng, vừa nhìn còn tưởng Bạch Vô Thường lên trần gian dạo chơi.
Nhưng Lâu Thất cũng không phải bởi vì chuyện này mà suýt té ngã, mà chính bởi vì nàng cảm thấy tướng mạo của người nam nhân này rất quen mắt.
Năm đó, lão đạo sĩ thối đã vẽ không ít chân dung, hơn nữa còn ép nàng phải xem, đồng thời chia những chân dung đó ra làm ba loại, muốn nàng ghi nhớ thật kĩ. Ba loại này, là giúp đỡ mình, trở mặt với mình, còn có một loại nữa, không còn nghi ngờ gì...
Vị này, chính là loại giúp đỡ chính mình.
Lúc ấy nàng không rõ, những người này, rõ ràng nàng đều không biết, hơn nữa nàng cũng từng vận dụng khả năng của chính mình để thăm dò tìm hiểu, nhưng chưa từng điều tra ra ai. Trong mắt nàng, chẳng qua chỉ là vài nhân vật không tồn tại, do lão đạo sĩ thối vẽ ra mà thôi, sao nàng phải nhớ kĩ những gương mặt này chứ?