Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đế Vương Sủng Ái

"Xảy ra chuyện gì vậy? Lão cung chủ đang ở đâu?"

Lâu Thất đang định tiến lên túm lấy hắn, thì Trần Thập đã giành trước một bước, đổi lấy ánh mắt tán thưởng của Đế Quân.

Lâm Tử Quân ngẩng đầu nhìn lên cung điện cao nhất, hắn nhắm mắt lại, nói: "Vết nhơ của Thánh Tiên Cung, kiếp nạn của Thánh Tiên Cung, tên yêu nghiệt kia ẩn thân trong Thánh Tiên Cung nhiều năm như thế mà không một ai phát hiện ra điều bất thường của bà ta. Năm xưa cung chủ mang bà ta về vì thế bây giờ cung chủ muốn gánh chịu hết mọi trách nhiệm, trục xuất yêu nghiệt kia đi, nhưng bà ta quá lợi hại, Thánh Tiên Cung sắp bị hủy rồi! Chết rất nhiều sư huynh sư đệ!"

Mọi người chấn kinh, sao lại có thêm yên nghiệt gì nữa vậy?

Lâu Thất nghĩ không thông, hồn phách của ả điên kia đã bị tiêu duyệt hoàn toàn rồi, lúc ấy nàng cũng nhìn rất rõ ràng, sao bên này lại có thêm một yêu nghiệt nữa? Chẳng lẽ bây giờ yêu nghiệt phổ biến lắm sao?

Họ vứt Lâm Tử Quân lại, bay lên đỉnh núi.

Lâm Tử Quân đứng tại chỗ, hắn hoảng hốt nhìn theo bóng của họ, một lúc sau, hắn cắn răng đi theo.

Thôi vậy!

Nếu Thánh Tiên Cung bị tiêu diệt thật, hắn cũng sẽ chôn thân tại đây vậy! Dù sao hắn cũng lớn lên tại Thánh Tiên Cung, đây là nhà của hắn! Nhà mất, nếu người thân cũng chết hết, một mình hắn sống còn ý nghĩa gì nữa.

"Cung chủ! Đệ tử đến đây!"

Lâm Tử Quân mang theo thái độ dứt khoát, trở về lại cung điện.

Nhóm người Lâu Thất và Trầm Sát đến trước hắn, nhưng khi họ đến thì nghe thấy một tiếng ầm, vô số gạch vụn ngói nát bay ra ngoài, họ né người đi rồi chạy vào cung điện, bên trong bụi bay mù mịt, nhưng không thấy bóng dáng một ai.

Chỉ thấy vài thi thể nằm dưới đất, họ mặc y phục của Thánh Tiên Cung, những người này là đệ tử của Thánh Tiên Cung.

Nhưng khuôn mặt họ trông hơi vặn vẹo, mặt mày khô quắt, sắc mặt xám xịt, giống như hút thuốc phiện trong một thời gian dài, ai nấy đều người trông không ra người.

Mặt mày Lâu Thất nặng nề, nàng đi đến quan sát thi thể của họ, nhưng lại không nhìn ra được manh mối gì. Lúc này Lâm Tử Quân tiến vào.

"Bà ta trông như một người tốt, nên các sư huynh sự đệ trong cung đều kính trọng bà ta, nhưng không ai có thể ngờ được, thật ra bà ra đã lén sử dụng vu thuật lên rất nhiều sư huynh sư đệ! Cung chủ nói, bà ta hút tinh khí thần của họ để sử dụng cho bản thân bà ta." Lâm Tử Quân nhìn những sư huynh sự đệ lúc trước vẫn còn cười nói với mình, giờ đây lại chết không nhắm mắt, trong lòng hắn đau nhói.

"Là Du Phu Nhân đúng không?" Lâu Thất nghiến răng.

Vu thuật.

Là hắc vu

Bà ngoại nàng chắc là người của Bạch Vu Tộc, theo như miêu tả của Vân U, bà ấy không thể thích hắc vu, thì càng đừng nói đến việc học chúng.

Vì thế, Du Phu Nhân không phải là bà ngoại của nàng.

Nhưng nếu không phải là bà ngoại của nàng, sao khi ấy lại có thể cảm ứng được Vân U sắp xảy ra chuyện, còn tìm được nàng kêu nàng nhanh chóng đi cứu người?

"Là Du Phu Nhân, cũng không phải là Du Phu Nhân." Lâm Tử Quân nghiến răng, "Ta cũng không rõ, câu này là do Cung chủ nói!"

"Bây giờ họ đang ở đâu?"

"Hậu sơn cấm địa..."

Hậu sơn cấm địa.

Vài bóng người bay đến.

Sau khi nhìn rõ cấm địa, Lâu Thất và Trầm Sát nhìn nhau, họ đều nhìn thấy sự chấn kinh trong mắt của đối phương. Bởi vì cấm địa này, họ đã từng nhìn thấy khi đứng ở lối vào, nó giống hệt như cấm địa của Long Dẫn Tộc!

"Chuyện này rốt cuộc là sao?" Trầm Sát cũng cau mày.

Lúc này mây đen xung quanh vết nứt bỗng nhiên tản ra, nó di chuyển từ đỉnh cung điện đến trung tâm cấm địa.

Ầm một tiếng, trong cấm địa đất đá bay tứ tung, mặt đất rung lên.

Có tiếng đao kiếm loáng thoáng vọng ra, gió càng ngày càng lớn, càng ngày càng lớn, làm họ không thể đứng vững được nữa, da mặt mỗi người đều bị thổi đến mức nhăn nhúm, khi nói chuyện phải hét lên mới nghe thấy nhau nói gì.

"Mặc kệ là chuyện gì, vào trong xem trước đã." Lâu Thất hét lên. Không cần biết chuyện Du Phu Nhân kia là sao, họ không chính mắt nhìn thấy, không chính tay tiêu diệt, thì không thể nào yên tâm được.

Họ đội gió xông vào bên trong.

Mây đen đè trên đỉnh đầu, trên mặt đất màu đen, khắp nơi đều có vùi thuốc nổ.

Bảy trưởng lão Thánh Tiên Cung đang cố gắng duy trì Trận vây hồn, họ đều trông rất nhếch nhác, lão cung chủ đứng trên vai một người, trong tay ông ấy đang cầm một cây trượng cốt đầu màu đen, lão đang chĩa gậy về phía một nữ nhân trong trận, sắc mặt phẫn nộ khó kiềm nén.

Trên đầu họ, đám sương mù màu đen cuộn lại như lốc xoáy kia sắp đến gần, cát bụi xung quanh bay lên làm mờ đi tầm mắt.

Nữ nhân đứng chính giữa có vốn một mái tóc đen, nhưng giờ đây mái tóc ấy đã biến thành nửa đen nửa xám, tóc xõa rũ rượi, khi bà tay sắp xoay người lại, nhóm người Lâu Thất nhìn thấy được khuôn mặt của bà ta. Hóa ra một phu nhân vốn đã ở độ tuổi trung niên, nhưng bây giờ lại trông trẻ trung mỹ lệ, nhìn vào chẳng khác gì như mới hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi. Nhưng nếu phối kèm với mái tóc nửa đen nửa xám kia, nhìn vào trông rất chi là quỷ dị.

Bà ta mặc một bộ váy tím, khoác áo khoác da chồn, cổ tay bà ta đang đeo một chiếc vòng bạc cổ, Lâu Thất vừa nhìn đã nhận ra, chiếc vòng ấy, giống hệt với chiếc vòng trong chiếc rương kia.

Chẳng lẽ là một cặp?

Du Phu Nhân cũng nhìn thấy Lâu Thất, ánh mắt bà ta lóe lên tia sáng kỳ dị, tựa như phấn khích, lại giống như thù hận, cũng giống như cảm giác tham lam đói khát khi nhìn thấy thức ăn.

Lâu Thất cảm thấy ánh mắt ấy rất quen thuộc, khi ả điên kia nhìn nàng, tuy không đến mức hận thù như thế, như trên cơ bản đều giống nhau.

Trong lòng Lâu Thất nảy lên một suy nghĩ rất vô lý, nhưng càng nghĩ càng thấy rất có khả năng.

"Lâu Thất, ta biết ngươi sẽ đến thôi." Bà ta nói với Lâu Thất, tuy tiếng nói không truyền đến đây, nhưng Lâu Thất có thể nhìn thấy ngôn ngữ trên môi của bà ta.

Nàng lấy chiếc vòng kia ra, lắc qua lắc lại trước mặt bà ta, quả nhiên Du Phu Nhân trở nên kinh ngạc, sau đó hai mắt sáng rực, bà ta la lên, nhào về phía Lâu Thất.

Ánh mắt Thánh Tiên cung chủ bỗng trở nên sắc bén, cây cốt trượng vung về phía đầu ba ta, đồng thời quát lên với nhóm người Lâu Thất: "Đi!"

Nhưng Lâu Thất Trầm Sát và Lâu Hoan Thiên không nghe lời lão, ba người hành động gần như cùng một lúc, họ không những không lùi, mà lại nhào về phía Du phu nhân.

Đợi đến khi họ chạy vào trong trận, mới phát hiện ra vùng trung tâm trận pháp yên tĩnh hơn bên ngoài rất nhiều, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện.

"Lâu Thất, trả Con rối đoạt hồn lại cho ta!"

Du Phu Nhân nhìn Lâu Thất, bà ta nghiến răng, bà ta vung tay lên định bóp lấy cổ nàng. Lâu Thất phát hiện ra móng tay bà ta vừa dài vừa sắc nhọn, còn là màu xanh lam thẫm nữa, trông cực kỳ độc.

Trước khi họ đến đây, bà ta và những người của Thánh Tiên Cung đã có một trận ác đấu kịch liệt, bây giờ xem ra hai bên đã rơi vào ngõ cụt, dần hình thành thế lưỡng bại câu thương.

"Ả điên kia là Con rối đoạn hồn của bà?" Lâu Thánh nghiêng người, né được đòn tấn công của bà ta. Con rối đoạn hồn, nói ra, hình như nàng từng được nghe Lão đạo sĩ thối từng nói, trong bí thuật Hắc Vu có một loại vu thuật có thể rót một ít ý thức của bản thân vào trong cơ thể một người khác, để người đó cũng sơ hữu một vài ký ức của chủ hồn, sẽ biết một vài bản lĩnh của chủ hồn, người này có thể được xem như một kiểu phân thân của chủ hồn, ra ngoài làm việc thay cho chủ hồn, nếu công lực của phân thân tăng lên, chỉ cần đến lúc đó chủ hồn hút phân thân trở về, thì bản thân chủ hồn sẽ trở nên mạnh lên rất nhiều!

Nếu không phải Du Phu Nhân nhắc đến, nàng đã quên mất điều này.

Nhưng vừa nghĩ đến, nàng lại thấy không đúng lắm, hình như không phải nghe lão đạo sĩ thối nói?

Là ai nói nhỉ? Ký ức dường như rất xa xôi, nếu nói mơ hồ cũng không đúng, vì nàng vẫn nhớ nội dung của nó.

"Cẩn thận!"

Giọng của Trầm Sát vang lên, hắn đẩy nàng ra, một màn sương màu xanh lục thẫm bay thẳng về chỗ nàng vừa đúng lúc nãy. Hóa ra lúc nãy nàng đã thất thần trong phút chốc, suýt chút nữa đã bị Du Phu Nhân đánh lén.

"Không sai, đó là Con rối đoạn hồn của ta, ta ở đây đợi ả mạnh lên, đợi nhiều năm như thế, sắp hút lại về được, thì lại bị ngươi tiêu diệt!" Ánh mắt Du phu nhân dần trở nên điên cuồng, bà ta gào lên: "Các người đi chết cùng với kẻ khốn xấu xa kia đi!"

Nói xong, bà ta giơ một tay lên muốn giật lấy chiếc vòng trong tay Lâu Thất.

"Chiếc vòng này có vấn đề!" Lâu Hoan Thiên cũng nhìn ra được gì đó.

"Nó là của ta! Của ta! Trả lại cho ta!" Giọng của Du phu nhân vừa sắc bén vừa chói tai, khiến người khác cảm thấy đau màng nhĩ.

Ánh mắt Trầm Sát bỗng trở nên sắc bén: "Đồ mà nữ nhân của bổn Đế Quân muốn, chỉ có thể cho nàng ấy!"

Ẩm Huyết Kiếm vung lên, chém xuống cánh tay bà ta.

Lâu Hoan Thiên nhìn ra ý đồ của hắn, lập tức tiến lên phối hợp, hắn đâm kiếm về phía tim của bà ta.

Sát ý của hắn mạnh hơn, sát chiêu ngoan độc hơn, Du Phu Nhân không thể không chọn một bên, bà ta dồn sức chắn chiêu của hắn, nhưng nào ngờ hắn chỉ vung hư chiêu, vừa đâm lên liền lùi lại.

Khi Du Phu Nhân phản ứng trở lại, chỗ cánh tay bà ta đã đau đến mức không thể hình dung, bà ta ngơ ngác cúi đầu xuống nhìn, nửa cảnh tay của mình đã rơi xuống đất, chiếc vòng tay kia lăn ra ngoài.

Tay, tay của bà ta...

Lâu Thất bay đến nhặt lấy chiếc vòng kia.

Không ai trong sống họ ngờ rằng, khi hai chiếc vòng đặt gần nhau, thì chúng chủ động cài vào nhau như hai chiếc nam châm, phát ra một tiếng vang khẽ.

"Không!"

Du Phu Nhân dường như không ngờ rằng hai chiếc vòng sẽ chủ động gắn vào nhau, bà ta kêu lên đầy khủng bố, cũng không quan tâm những người bên cạnh, trong mắt bà ta chỉ có Lâu Thất và hai chiếc vòng trên tay nàng, bà ta bất chấp mọi thứ nhào thẳng tới.

"Chính là lúc này!"

Lão cung chủ gào lên, lão đâm cây cốt trượng vào lưng bà ta. Cùng lúc đó, Hắc Sát Ma Kiếm của Trầm Sát cũng vung kiếm quang, đâm vào cổ họng của bà ta. Lâu Hoan Thiên khom người xuống, đâm kiếm vào đầu gối bà ta.

Gió nổi lên, gào rít.

Máu nhuộm đầy trời.

Lâu Thất nhìn thấy ba người cùng đâm trúng bà ta, cảnh tượng đó giống hệt góc quay chậm, cổ họng một kiếm, cốt trượng đâm xuyên ngực, đầu gối một kiếm.

Bà ta giống như một món đồ chơi gỗ, hai mắt trừng to, quỳ một gối xuống với nét mặt vô cùng không cam tâm.

Còn nàng bỗng cảm thấy hai chiếc vòng trong tay nóng bừng, nàng vứt chúng đi theo bản năng. Ầm một tiếng, như có thứ gì nổ tung, cả ngọn núi lung lay.

Mọi người đều bị vụ nổ hất bay ra ngoài, văng khắp bốn phía.

Vết nứt trên trời cũng biến mất không thấy tung tích, Lão cung chủ thổ huyết.

Mặt đất bắt đầu rung động.

"Đế Hậu! Mau đứng dậy!"

Lâu Thất nghe thấy tiếng kêu của Trần Thập.
Nhấn Mở Bình Luận