Thế nhưng, đây là Đế Phi dành cho Trầm Sát, anh ta muốn chọn như thế nào thì là quyền của anh ta. Anh ta thích người có võ nghệ, không ai có quyền có ý kiến. Thiên hạ thượng võ, nữ nhân có võ công chẳng phải hiếm. Ngay đến đại công chúa của Bắc Thương thì võ nghệ cũng đã không tầm thường, lại còn có con gái của nguyên đại tướng quân của Thanh Sơn Trại. Hổ phụ vô khuyển nữ, võ công của cô ta chắc chắn cũng không phải hạng xoàng.
Quyết định này khiến anh loại được 5 người, chỉ còn lại 7 người.
Lâu Thất nhìn qua một lượt. Xem ra thế giới này quả nhiều tài nhân, hơn 1 nữa những người được chọn ra đều biết võ công.
Tướng mạo, tài nghệ, trí tuệ, võ công đều đủ. Họ lại có gia thế không tầm thường. Trầm Sát không lấy họ thì quả là lãng phí, quả thật là lãng phí.
Cách tuyển phi của Trầm Sát khiến những người trong Phá Vực đều tán thành. Đế Phi biết võ công thì tốt hơn là không biết. Dù gì thì với khí chất của Đế Quân, chẳng phải sợ bị nữ nhân qua mặt. Thậm chí ngay cả vị chủ sự cũng lên tiếng đùa.
“Sau này mấy vị Đế Quân mà bất hòa, rồi đánh nhau thì chẳng phải Đế Quân sẽ phiền lòng rồi hay sao?”
“Cũng không biết võ công của vị nào tài giỏi nhất.”
“Ta thấy không phải đại công chúa của Bắc Thương thì cũng sẽ là cô nương đến từ Thanh Sơn Trại.” Hai cô gái này có thân thế không tệ, chắc chắn chiếm 2 vị trí trong tứ phi”
Bắc Phù Dung đứng ở giữa, giống như một con chim phượng hoàng cao quý. Cô nhìn Tần Vũ Tâm ở bên cạnh. Đã tới đây thì anh cũng là đối thủ của mình, trong lòng đều hiểu rõ điều này.
Tần Vũ Tâm vốn là thiên kim tiểu thư đến từ Đông Thanh, từ nhỏ thường ra vào Hoàng cung, vì thế rất hiểu về mặt lễ nghi. Hơn nữa Tần Vũ Tâm rất đẹp, khiến người khác luôn phải chú ý, theo đuổi.
Bắc Phù Dung thì có một vẻ đẹp quý phái hoàng thất. Hai người có sự tương đồng trong đó.
Cả hai người đều toát ra vẻ kiêu sa hơn người.
Những người đàn ông mạnh mẽ đều thích chinh phục những người như thế này.
Những cô khác dù không nổi bật như hai người họ, thế nhưng họ cũng có ưu thế của riêng mình, hoặc xinh đẹp, yêu kiều, hoặc tài giỏi hơn người. Hơn nữa tất cả đều biết võ nghệ.
Trong 7 người này, đến đây đều không dễ tuyển lựa. Dường như loại bỏ anh cũng là điều đáng tiếc. Ưng và Nguyệt nhìn nhau, mặc dù khó loại bỏ nhưng cũng không thể tuyển chọn cả 7 người. Tới lúc đó, còn có hai người rất có khả năng sẽ vào Nhị Trùng Điện.
Tuyết thì cắn môi, cảm thấy đau nhói trong lòng. Cô giúp người đàn ông mình yêu thương sắp xếp việc tuyển phi, thế như bây giờ cô không biêt phải lựa chọn ai trong những mỹ nhân này. Quả thực là một điều không dễ dàng.
Cô quay sang nhìn Lâu Thất bên cạnh Trầm Sát, phán hiện cô đang bưng một đĩa hoa quả, tay cầm dĩa, ăn một cách vui vẻ, dường như chẳng quan tâm tới những gì trước mắt. Đáng ghét hơn nữa là cô ấy xà cả người mình vào người của Trầm Sát. Trầm Sát một tay ôm lấy cô. Từ phía này, có thể nhìn thấy bán tay anh đang nắm lấy eo cô ta.
Hai người này đã thân mật đến mức như thế.
Tuyết cảm thấy như sắp hộc máu mồm.
Khác với cách ghen của Tuyết vệ, thái tử Đông Thời Ngọc nhìn thấy cảnh này lại như có tâm sự. Lâu Thất rõ ràng thân phận là thị nữ, nhưng dung mạo cũng không kém, lại có bản lĩnh thuần phục Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương. Xem ra bây giờ, rõ ràng cô ta đang được Trầm Sát sủng ái,những người vào Nhị Trùng Điện chẳng phải sẽ là đối thủ của cô ta hay sao?
“Điện hạ, cô nương đó vẫn còn là trinh nữ” Một thị nữ đứng sau dường như đoán được suy nghĩ của anh ta, nên đột nhiên bước tới nói nhỏ vào tai.
Đông Thời Ngọc giật mình. Anh ta tới Phá Vực không thể đem theo người không có bản lĩnh. Ngay cả thị nữ cũng có bản lĩnh khác thường. Cô thị nữ này trước đây thường ở trong cung mẫu hậu, là người không kém cỏi. Thế nhưng ở bên cạnh Trầm Sát lại được sủng ái như thế, liệu còn là trinh nữ hay không?
Đó là vì điều gì?
“Điện hạ, Đông Thanh chúng ta cần người như Lâu cô nương” Thị nữ nói nhỏ. Đông Thời Ngọc sờ cằm, ánh mắt trầm tư. Vùng Đông Thanh của họ đất rộng, sản vật nhiều, trong đó có một thứ mà các quốc gia khen ghen tị, đó chính là Đông Thanh có nhiều linh thú.
Linh thú, chính là những loại giống như Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương, mạnh mẽ, quý kiếm.
Thế nhưng nói ra cũng lạ, rõ ràng nhà quốc gia có nhiều người thuần phục thú hoang, thế nhưng người thực sự có khả năng lại rất ít. Cho dù là có đi chăng nữa thì bản lĩnh cũng kém hơn Lâu Thất rất nhiều.
Đông Thanh chưa tìm được một người có khả năng thuần phục Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương thì Lâu Thất đã làm được điều đó.
“Tùy cơ hành sự” Đông Thời Ngọc nói lạnh lùng 4 chữ.
Xem ra bây giờ khó có thể hành động. Trầm Sát không thể nào giao người ra được.
Lúc đó tại một góc tối phía xa, còn có một đôi mắt đang dõi theo Lâu Thất.
“Các vị đều biết tình trạng của Phá Vực chúng tôi”. Trầm Sát lên tiếng, giọng nói quả quyết, rõ ràng. “Đế Quân ta có thể nói với quý vị một cách quanh minh chính đại rằng, sau đâu Đế Quân ta sẽ thu phục hoang nguyên của Phá Vực.”
Thành Phá Vực, Cửu Tiêu Điện có anh ta, anh ta sẽ không để cho lãnh địa của mình tồn tại những kẻ thù của mình. San phẳng vùng hoang nguyên của Phá Vực chính là chuyện duy nhất mà anh ta sẽ làm sau này.
Phá Vực, duy Cửu Tiêu vi tôn.
Câu nói này quả thực bá đạo.
Điều đó cũng khiến những người từ Đông Thanh, Bắc Thương cảm thấy sợ hãi. Trước mặt họ mà Trầm Sát không hề che dấu ý định thảo phạt. Người như thế này quả thật đáng sợ.
Trầm Sát dìu người đứng bên cạnh dậy tiếp tục nói, “Chinh chiến không cần những kẻ vô dụng. Vì thế, thân làm phi tử của bổn Đế Quân, không phải là hưởng thụ cẩm y ngọc thực trong Nhất Trùng Điện, Tam Trùng Điện mà sẽ cùng Đế Quân ta chinh phạt muôn nơi! Lấy công lao để báo đáp vị thế phi tử.”
Tất cả mọi người xôn xao?
Như vậy là có ý gì?
Lâu Thất lúc này đã ăn hết đĩa hoa quả, đứng bên giải thích cho mọi người, “Ý của Đế Quân đó là bây giờ chưa phong phi tần. Nếu thực sự có người muốn làm đế phi, vậy trước tiên phải cùng Đế Quân chinh phạt, trong quá trình chinh phạt, ai đạt được nhiều công lao sẽ trở thành Đế Phi.”
“Công lao như thế nào mới được tính?” Ngay cả Ưng cũng không hiểu. Không biết đây là chủ ý của ai?
Lâu Thất nhìn anh ta:, “Chỗ có thể lập công không hề ít. Ví dụ, cứu được Đế Quân hoặc cứu được 10 người trong quá trình xuất trận, phá được phòng ngự của kẻ địch, giết tướng lĩnh địch hoặc lấy được những thứ mà Đế Quân cần...”
“Có nghĩa là những mỹ nhân này sẽ vào sinh ra tử cùng Đế Quân sao?” Tiểu công chúa Bắc Thược Dược của Bắc Thương lên tiếng.
“Nếu không, sao lại để lại những người biết võ công? Đúng rồi, những người võ công tầm thường nên suy nghĩ lại, cần biết trên chiến trường, đao thương không có mắt. Nếu khuôn mặt như hoa như ngọc của các cô bị rạch vài đường thì sẽ không dễ coi đâu” Lâu Thất nói một cách thích thú. Vừa nói xong, có hai cô gái tỏ vẻ sợ hãi. Mặc dù có võ, nhưng thân thủ của họ như thế, sao có thể ra chiến trường giết người được.
Hơn nữa, vùng hoang nguyên của Phá Vực lớn như vậy, bình định vùng này không biết sẽ phải chinh phạt bao phen. Ai biết được sẽ phải vào sinh ra tử bao nhiêu trận?
“Nếu, nếu không lập được công lao thì sao?” 1 trong số các mỹ nhân hỏi.
Trầm Sát lạnh lùng, “Đế Quân không cần phế nhân.”
Tuyệt tình, quá tuyệt tình,
Lâu Thất suýt nữa thì phun ra, không cần phải tuyệt tình như vậy chứ. Mặc dù đây là kế hoạch của họ, chỉ cần có chiến công, nhưng đâu cần phải nói những câu tuyệt tình như vậy.
Người ta là mỹ nhân cùng anh chinh phạt bốn phương, kết quả lại bị coi là phế nhân chỉ vì chưa lập được công lao gì.
Nói như thế, lúc này ai chả muốn rút lui.
Nếu chinh phạt bốn phương, chưa nói tới thời gian dài bao lâu, mà chỉ cần tính là hai năm chinh chiến triền miên, rồi sau đó lại bị coi lài phế nhân, không được làm đế phi.
Tới lúc đó, không chừng bản thân còn bị thương, làn da thô ráp, không chừng còn chết trận!
Lúc này thì tính toán như thế nào cũng không lại.
Ngay cả Bắc Phù Dung và Tần Vũ Tâm cũng có bộ dạng khó coi.
Điều kiện tuyển chọn này của Trầm Sát, chẳng khác nào một sự sỉ nhục với họ!
Trầm Sát nếu biết suy nghĩ trong lòng họ, thì chỉ cần nói một câu là đủ. Đâu cần phải nghĩ ra cách này. Với thân phận của anh, chỉ cần nói một câu hủy bỏ là xong, mặc kệ họ phục hay không, nếu không phục thì tới nghenh chiến.
Cách này rõ ràng là do Lâu Thất nghĩ ra.
“Đế Quân ta không ép, tất cả là từ nguyện.”Trầm Sát tiếp tục nói lạnh lùng.
“Đế Quân, tiểu nữ võ thuật chưa tinh thông, xin đế quân cho tiểu nữ rút lui.”
Một mỹ nữ quỳ xuống trước Đế Quân nói.
Trầm Sát không hề có vẻ tức giận, chỉ lạnh lùng nói một chữ: “Được!”
Mỹ nhân đó thở phào nhẹ nhõm, lập tức lui xuống.
Sau đó, có ba mỹ nhân sắc mặt trắng bệch, không càm lòng nhưng cũng đành rút lui. Họ đều muốn nắm lấy cơ hội này, thế nhưng đi chinh chiến rồi lập công, ai biết được chẳng lập được công lao gì. Tới lúc đó biết phải làm sao.
Còn một người đã 18 tuổi, tự thấy mình không có khả năng.
Nhìn người đàn ông cao lớn, khí thế ngút trời, họ chỉ biết cắn răng mà từ bỏ. Vốn đã đi được vào tới bước này, phải từ bỏ quả thật là điều đáng tiếc, cảm giác chỉ thiếu một bước nữa là người đàn ông này sẽ là của họ. Họ sẽ trở thanh Đế Phi của vùng Phá Vực rồi!
Thế nhưng 1 bước ấy quá xa vời, họ không vượt qua được.
Những mỹ nữ nhìn Lâu Thất bên cạnh Trầm Sát mà lòng đầy đố kỵ