Sự thay đổi đó đã khiến mối quan hệ đang ngày càng sát gần với nhau giữa anh và Kiều An Hảo càng lúc càng xa, càng lúc càng xa… Xa đến nỗi bây giờ trở thành người xa lạ.
Cho dù đã nhiều năm trôi qua, chuyện năm đó vẫn chưa kịp hồi tưởng thì nơi mềm yếu nhất bên lồng ngực trái của Lục Cẩn Niên đau âm ỉ, ngay cả chuyện bình thường như hô hấp cũng tưởng chừng quá khó khăn đối với anh.
Lục Cẩn Niên nắm chặt vô lăng, nhìn chăm chăm cần gạt nước đang hoạt động liên tục trước mắt, thần tình căng thẳng một lúc lâu, mới nhẹ nhàng chớp động mi mắt. Mạch suy nghĩ vừa định ùa về khung cảnh năm năm trước, thì khóe mắt anh xuyên qua màn mưa dày đặc bất chợt bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
Mở tốc độ thật nhanh vượt qua bóng dáng kia, Lục Cẩn Niên cau mày, nhìn về phía sau qua kính chiếu hậu. Kính mờ căm dưới trời mưa, nên tầm nhìn không được tốt, hình ảnh phản chiếu bên trong cũng mơ hồ không rõ, thế nhưng Lục Cẩn Niên vẫn nhận ra đó là ai. Anh vô thức đạp phanh gấp, xe đột ngột thắng lại, quay cửa sổ xe xuống, vươn tay lau vết nước đọng trên gương chiếu hậu, thấy Kiều An Hảo che dù, đứng dưới trận mưa to, như là đang đợi xe taxi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!