Người Kiều gia dọn dẹp vệ sinh, trong thùng rác chất đầy đủ loại hộp, vỏ chai rượu, hạt dưa và vỏ trái cây, bên cạnh những đồ đã bỏ đi đó, bén nhọn nhắm ngay vào trong tầm mắt của anh, một bó hoa tươi chưa từng mở ra và một chiếc bánh ngọt của Hắc Thiên Nga, đại khái là bị ném ra, nhìn bên trong hộp bánh ngọt, còn thấy chiếc bánh vì bị ném mà biến hình, những bông hoa kiều diễm mà buổi sáng anh mua, lại bị dẫm nát, thiếp vàng bị xé thành hai nửa, chật vật không chịu được.
Trong tích tắc đó, anh giống như bị điểm huyệt, đứng nguyên một chỗ, không thể động đậy được, đáy lòng vui sướng và mềm mại khi nghĩ đến những điều tốt đẹp, bị đánh tan thành mây khói, giống như bị người khác hung hăng tát một cái.
Anh đứng tại chỗ rất lâu, mới cất bước tiến lên, ngồi xốm xuống, nhặt bó hoa kia lên.
Bó hoa đó đối với Kiều An Hảo mà nói không đáng giá gì, nhưng hiện giờ nó đối với anh không chỉ có tiền bạc, mà còn là thù lao của vài tập tiếp theo.
Mưa bụi mù mịt, anh muốn đem những bông hoa này sửa lại thật đẹp, nhưng vô dụng, những bông hoa này bị dẫm lên quá ngoan độc, đã bị thối nát hết cả, ngón tay của anh khẽ đụng, cánh hoa liền rơi xuống đất, sau cùng trong tay anh, chỉ còn một bó hoa thân cành lụi trụi.
Đầu ngón tay của anh run rẩy, mới nhạt lên hai nửa tấm thiệp, hợp lại cùng một chỗ, anh viết một câu kia: “Lục Cẩn Niên có em, mới mạnh khỏe”, có thể lạc vào rèm mắt, bởi vì mưa cọ rửa, mực hơi bị nhuộm vàng.
Anh cũng không biết mình ngồi ở đó ngây ngốc bao lâu, đột nhiên phía sau có tiếng xe truyền đến, sau đó cửa mở ra, tiếng bước chân vang lên: “Thật xấu hổ, đã quấy rầy.”
Anh thu lại cảm xúc, thong thả đứng lên, trong tay vẫn cầm bó hoa trụi lủi kia, xoay người, nhìn thấy người đến là quản gia của Hứa gia.
Từ đầu đến cuối quản gia cũng không chờ anh nói chuyện, chỉ tay vào một thân ảnh ở xa: “Phiền cậu đi theo tôi, bà chủ muốn gặp cậu.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!