Trần đại tẩu nói xong nhìn về phía chiếc bàn mở to miệng, nói:“Cậu xem, ngay cả bữa sáng cũng ăn không vô.”
Lục Cẩn Niên liếc mắt nhìn bữa sáng một cái, mới đưa tầm mắt nhìn về phía Kiều An Hảo đang đứng một bên.
Kiều An Hảo bị một câu có từ “Lão bà” trong lời nói của Trần đại tẩu, khiến cho sắc mặt đỏ bừng, lúc tiếp xúc với tầm mắt của Lục Cẩn Niên tầm mắt, trong lúc nhất thời cô chỉ biết cúi đầu co quắp, tự nhiên quên mất chuyện mở miệng làm sáng tỏ quan hệ của mình với Lục Cẩn Niên, không phải như bọn họ nghĩ.
Từ lúc trước khi bọn họ trở về Trần đại tẩu, đã nấu nước ấm, nên Lục Cẩn Niên trực tiếp đi tắm rửa, đợi đến khi anh tăm xong, mưa lớn bên ngoài đã ngừng, ánh mặt trời lẳng lặng chiếu xuống khắp nơi , toàn bộ thế giới đều bình yên tốt đẹp.
Kiều An Hảo bưng bát canh gừng mà Trần đại tẩu vừa mới nấu, lúc đi vào phòng, nhìn thấy tóc của Lục Cẩn Niên, ướt nhẹp, còn giọt nước, cô nhíu mi lại, đặt bát canh gừng ở trên bàn, xoay người đi ra ngoài, cầm một cái khô ráo khăn mặt trở lại.
Lục Cẩn Niên ngồi ở trên mép giường, bưng bát canh gừng, đang chậm rãi uống, có giọt nước, rơi vào trong bát.
Kiều An Hảo đi lên trước, đứng ở một bên cầm khăn mặt đặt ở trên đầu Lục Cẩn Niên, động tác mềm nhẹ giúp anh lau.
Tay Lục Cẩn Niên bưng bát canh gừng hơi hơi run lên một chút, canh gừng nóng bỏng vẩy lên tay của anh, vương ra một mảnh nhỏ hồng, sau đó anh liền nhắm mắt lại, bất động thanh sắc tiếp tục chậm rãi uống canh.
Trong phòng vô cùng im lặng, sau một lúc lâu, Kiều An Hảo mới nhẹ giọng mở miệng: “Việc kia Trần đại tẩu, hiểu lầm .”
Lục Cẩn Niên sửng sốt một lát, mới hiểu được Kiều An Hảo ám chỉ là cái gì, anh như có như không “Uh” một tiếng, đặt bát trên ngăn tủ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!