Lần này Lục Cẩn Niên chỉ mở miệng nói một chữ, không có gì chần chờ hay do dự, đơn giản rõ ràng một chữ: “Đúng.”
Thật ra Kiều An Hảo rất hy vọng, mỗi vấn đề mà mình hỏi, sẽ đổi lấy phủ định của Lục Cẩn Niên, chỉ cần anh phủ định, chẳng sợ cô vừa mới đứng ở ngoài cửa chính tai nghe thấy được những lời nói của Hứa Gia Mộc, cô đều lựa chọn tin tưởng anh vô điều kiện, chỉ cần anh phủ định, cho dù tất cả các trang báo đều đưa tin anh thu mua cổ phần tập đoàn Hứa thị, cô cũng có thể giả ngu không biết, nhưng mà, cố tình không như mong muốn, cô hỏi ba vấn đề, ba vấn đề anh đều khẳng định với cô, thậm chí vẻ mặt anh thực bình tĩnh, bình tĩnh giống như việc này, anh làm theo luân lý thường tình.
Cô biết có người ở sau lưng nhằm vào tập đoàn Hứa thị, nhưng mà cô có nghĩ cũng không có nghĩ đó là Lục Cẩn Niên.
Cô không hiểu nhiều lắm chuyện của anh, chỉ biết là con riêng của Hứa gia, nhưng mà lại ở trong Hứa gia, đi theo mẹ của mình lớn lên , dường như Hứa Vạn Lý và Hàn Như Sơ không thích anh lắm, tuy rằng anh là đứa nhỏ của Hứa gia, nhưng là lại không biết nói bởi vì chuyện gì, không thể tiếp quản tập đoàn Hứa thị, anh và Hứa Gia Mộc quan hệ vẫn rất tốt, công ty của chính mình phát triển cũng rất tốt, anh vì sao đột nhiên không có dấu hiệu đoạt tài sản với Hứa Gia Mộc a……
Cô còn nhớ rõ, khi mình gặp chuyện không may vào một đêm kia ở tập đoàn Hứa thị, còn nhắc qua với anh, lúc đó anh lạnh nhạt thong dong như vậy, thậm chí lúc cô nói anh nên quan tâm Hứa Gia Mộc một chút, anh còn không có chần chờ mở miệng nói “Tốt”.
Trong khoảnh khắc này Kiều An Hảo cảm thấy bản thân không hiểu việc làm trước mắt của Lục Cẩn Niên, cô liền mở miệng thì thào theo bản năng, hỏi một câu: “Vì sao? Vì sao anh muốn làm như vậy?”
Trong văn phòng im lặng hồi lâu, Lục Cẩn Niên quan sát vẻ mặt chết lặng của Kiều An Hảo, anh có chút không rõ rốt cuộc trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì, lúc này bên cạnh anh không có chứng cớ, anh không có chắc chắn khi
mình mở miêng giải thích, cô có thể tin tưởng anh hay không, nhưng anh vẫn mở miệng: “Kiều Kiều……”
Lục Cẩn Niên vừa hô tên Kiều An Hảo, chợt nghe thấy âm thanh chất vấn của cô, anh hơi cụp mí mắt xuống một chút, che lấp khổ sở ở đáy lòng, tuy rằng đã sớm biết lúc cô biết việc này, khẳng định sẽ nghi ngờ bản thân, nhưng mà lúc thật sự nghi ngờ, vẫn còn có chút bị thương.
Lục Cẩn Niên nuốt một ngụm nước miếng, làm cho bản thân không cần để ý nhiều như vậy, tiếp tục mở miệng giọng trầm thấp nói: “Tôi sở dĩ làm như vậy, là vì chúng ta ……”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!