Trời đất! Từ khi nào ông chủ có đứa con lớn đến thế rồi? Đây đúng là tin tức lớn mà! "Bác sĩ Ngô, chắc chắn là bản báo cáo này phải không? Không có lấy nhầm chứ!" Nhan Dương hỏi chi tiết.
"Không sai." Bác sĩ trả lời một tiếng.
Nhan Dương vội ôm chặt trong lòng, đôi cao gót bước đi rất nhanh, như thể không thể chờ thêm để được rời khỏi nơi này vậy. Nhan Dương ôm tài liệu đi ra cửa, đi đến bên xe cô, nhanh chóng đạp ga lái xe về hướng công ty.
Thâm tâm cô vẫn còn bàng hoàng chưa hết, phụ nữ toàn quốc đều muốn sinh con cho ông chủ, cô thật không biết mẹ của đứa trẻ này có vị trí gì mà lại có thể lén sinh một đứa con của ông chủ, lại còn lớn đến thế rồi.
Nhan Dương thực sự tò mò vô cùng, nhưng cô chuyển hướng suy nghĩ, có khi nào người phụ nữ đó vốn đã biết đứa bé là con của ông chủ rồi không? Thế nên mới cố ý cho đứa bé xuất hiện ở công ty? Còn cố ý dặn cậu bé bức tóc để kiểm tra DNA với ông chủ? Nếu là như vậy thật, vậy thì người phụ nữ này quá mưu mô rồi, sinh ra đứa con lớn đến vậy, không nghi ngờ gì đã trở thành người có cuộc sống thành công rồi. Khâm phục quá!
Sau khi xe của Nhan Dương dừng lại ở tầng hầm bãi đậu xe, cô vội vã bước về phía thang máy, trực tiếp nhấn nút đến tầng tổng văn phòng. Cô cúi đầu nhìn bản báo cáo trong tay, cô bắt đầu tò mò không biết một lát khi ông chủ biết tin này rồi sẽ có biểu hiện như thế nào, cô nghĩ, cái khuôn mặt xưa giờ không hề có biểu cảm gì ngay cả khi núi Thái Sơn sập trước mặt của sếp chắc sẽ hốt hoảng đây! Chỉ nghĩ thôi mà cô cũng có chút mong chờ rồi!
Từ thang máy đi ra, Nhan Dương gặp một người trợ lý, cô thắc mắc hỏi một tiếng, "Ông chủ bây giờ ở đâu?"
"Ông chủ họp trong phòng hội nghị."
Nhan Dương lập tức nghĩ thầm, có cấn trực tiếp qua đó báo cáo kết quả bất ngờ này, hay là chờ ông chủ ở văn phòng. Nhan Dương biết quy tắc của Cung Dạ Tiêu, cô tốt nhất vẫn cứ để bảng báo cáo trên bàn làm việc của cô, đợi Cung Dạ Tiêu họp xong vậy!
Đợi mãi! Đợi đến mười một giờ, cuối cùng cũng thấy bóng người Cung Dạ Tiêu với khí chất kinh người đi từ hành lang đến, bất cứ hành động đưa tay bước đi nào cũng hiện rõ sự cao quý, đầy uy lực.
Nhan Dương tức khắc đứng dậy, chặn trước mặt anh, "Ông chủ, chuyện hôm qua anh căn dặn, tôi đã hoàn thành xong rồi."
Chỉ thấy Cung Dạ Tiêu cau mày, như thể quên mất chuyện này rồi, giọng trầm hỏi ngược lại, "Chuyện gì?"
"Chính là... Chính là việc anh yêu cầu kiểm tra đối chiếu DNA, ông chủ, anh quên rồi sao?"
Lúc này Cung Dạ Tiêu mới nhớ ra, đôi mày sắc nhếch lên, tựa như đã sớm biết kết quả rồi, hoàn toàn không có sự chờ mong gì, "Ừ, kết quả như thế nào?"
"Tôi...không có hỏi, anh tự xem đi ạ!"
Nói xong, cô cầm hai tay đưa bản báo cáo cho Cung Dạ Tiêu.
Cung Dạ Tiêu đưa tay nhận lấy bản báo cáo, đi thẳng vào phòng làm việc của anh.
Phía sau, Nhan Dương muốn đi theo, nhưng lại chùn bước, dù cô có hiếu kỳ đến thế nào cũng không được tùy tiện nghe ngóng chuyện của ông chủ.
Lúc này, bên cạnh có một cô trợ lý hiếu kỳ hỏi, "Chị vừa đưa giấy tờ gì cho sếp vậy!"
"Không có gì, chỉ là một phần văn kiện khá khẩn thôi." Nhan Dương không dám nói sự thật.
Cung Dạ Tiêu đi vào phòng làm việc của mình, ngồi vào ghế sofa da thật, đôi chân thon dài giao nhau, đôi lông mày tuấn tú khóa chặt, nhìn tập hồ sơ này rồi nhếch môi tự cười giễu bản thân một tiếng. Thiệt không ngờ rằng anh đúng là đã làm nhiều việc dư hơi đến vậy, rõ ràng biết không thể là con trai anh, nhưng vẫn kêu người đi kiểm tra.
Báo cáo cũng đã ra rồi, vậy thì anh ít nhất cũng phải xem qua một lần trước khi đem vứt.
=====
End chương 19