Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Trong đáy mắt của Lam Ca lóe lên nụ cười vui mừng, “Được, tôi ở dưới lầu đợi em, mười một giờ đi xuống, tôi sẽ đặt nhà hàng trước.

Diệp Tiểu Thi với khuôn mặt lạnh quay người đi theo hướng phòng làm việc, cơ bản không muốn để ý đến anh ta chút nào.

Khóe miệng của Lam Ca nở nụ cười nhìn hình dạng lạnh nhạt của cô ta, cuối cùng cũng để lộ ra sự vô lại, anh ta thở nhẹ một tiếng, quay người bấm cầu thang máy xuống lầu.

Diệp Tiểu Thi đi vào trong phòng làm việc, Triển Minh Húc vội vàng gọi cô ta vào phòng làm việc của anh ta, Triển Minh Húc tựa vào bàn làm việc, ánh mắt vừa lo lắng vừa căng thẳng nhìn cô ta, “Tiểu Thi, người đàn ông vừa rồi là người như nào? Là người theo đuổi em?”

Diệp Tiểu Thi đối với Triển Minh Húc người đã có cảm tình từ trước, nghe được câu nói đó, theo bản năng cô ta lắc đầu, “Không phải, không phải, anh ta không là gì cả, anh ta không phải là người theo đuổi em.”

“Anh ta có rất nhiều tiền?” Triển Minh Húc nghĩ đến sự kiêu ngạo của Lam Ca vừa rồi, không chỉ là ngoài bề mặt, mà là trong sương tủy cũng đã để lộ ra điều như vậy.

Diệp Tiểu Thi gật gật đầu, “Đúng, anh ta có rất nhiều tiền, nhưng, trong mắt em, anh ta là một người xấu”

“Em không thích anh ta?” Triển Minh Húc căng thẳng hỏi.

“Em ghét anh ta còn chưa hết, em làm sao có thể thích anh ta được chứ?” trong khẩu khí của Diệp Tiểu Thi, đều là sắc màu đáng ghét của Lam Ca.

Trong lòng của Triển Minh Húc lập tức thoái mãi trở lại, cô ta không thích người đàn ông đó là tốt rồi, nếu không, người đàn ông đó mà đến tranh dành với anh ta để theo đuổi cô ta, như vậy anh ta nhất định sẽ không có cơ hội.

“Tiểu Thi, đừng lo, sau này anh sẽ bảo vệ em, không cần biết anh ta có tiền có thế như nào, anh đều không cho phép anh ta bắt nạn em.”

Diệp Tiểu Thi nghĩ một hồi nói, “Anh Minh Húc, em không muốn làm ở công ty anh nữa.”

“Tại sao?” Triển Minh Húc kinh ngạc nhìn cô ta.

“Bởi vì tạm thời em không muốn đi làm.” Diệp Tiểu Thi nghĩ đến việc Lam Ca muốn lấy lý do mua lại công ty để uy hiếp cô ta, cô ta không muốn để anh ta ngày nào cũng chạy đến đây uy hiếm cô ta.

Cho nên, công việc này, cô ta sẽ không làm nữa.

Nếu không, chẳng phải Lam Ca sẽ ngày nào cũng đến uy hiếp cô ta sao? Cô ta thật sự không muốn vì bản thân mình mà công ty của Triển Minh Húc bị mua lại.

Triển Minh Húc lo lắng nhìn cô ta, “Có phải người đàn ông vừa rồi đó đã uy hiếp em đúng không?”

“Không có! Em chỉ muốn nghỉ làm.” Diệp Tiểu Thi cũng rất hận Lam Ca, mới đầu cô ta có thể làm tốt công việc của mình, đều do anh ta mà phải vứt bỏ.

Triển Minh Húc môi nở nụ cười, đột nhiên giơ tay ra nắm vào tay của cô ta, “Tiểu Thi, anh thích em, làm bạn gái anh nhé, anh sẽ nuôi em.”

Mắt của Diệp Tiểu Thi mở to hơn, trên khuôn mặt của cô ta lộ rõ sự thẹn thùng, cô ta căng thẳng đến nỗi tay chân rụng rời, một người anh mà cô ta đã từng yêu thầm, nay đã thổ lộ tình cảm với cô ta.

Mà anh ta còn nuôi cô ta?

“Anh Minh Húc, em...”

“Em không thích anh sao?” Triển Minh Húc có chút hụt hẫng nhìn cô ta.

Diệp Tiểu Thi vội lắc đầu nói, “Không phải... em thích anh. Chỉ là... nhanh quá...”

“Tuổi tác của anh cũng không còn trẻ nữa rồi, mà em, cũng đã trưởng thành rồi, tình yêu thì làm gì có nhanh với chậm chứ?” Triển Minh Húc cười dịu dàng, “Anh tình nguyện nuôi em cả cuộc đời.”

Trái tim của Diệp Tiểu Thi đập liên hồi, cô ta ngẩng đầu, nhìn nụ cười ấm áp của Triển Minh Húc, cô ta cảm giác như có một thứ ngọn ngào dâng lên đầu trái tim của cô ta, một người mà cô ta đã yêu thầm từ lâu, thời khắc này, mặc dù cô ta rất bối rỗi, nhưng cô ta biết trong lòng của mình, đã đồng ý đón nhận tình cảm của Triển Minh Húc.

Cô ta cắn vào môi, nhẹ nhàng gật đầu, “Vâng, em đồng ý làm bạn gái của anh.”

Triển Minh Húc rất vui mừng, anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, “Được, em không cần phải đi làm, từ bây giờ chở đi, anh sẽ có trách nhiệm với cuộc sống của em.”

Diệp Tiểu Thi trong lòng đương nhiên không muốn hoàn toàn dựa dẫm vào anh ta, sau này cô ta cũng sẽ đi tìm việc để làm, chỉ là trước mắt phải xử lý vụ việc giữa cô ta với Lam Ca, cô ta tin việc này sẽ không khó.

Ngồi trong chiếc xe hơi thể thao màu xanh đậm dưới lầu, trong tay của Lam Ca cầm một cốc cà phê đã mua sẵn ở quán cà phê, anh ta nhìn, không ngừng nhìn bảng màn hình hiển thị thời gian tại trung tâm điều khiển, nhà hàng anh ta cũng đã đặt rồi, tại một nhà hàng đắt nhất trung tâm thành phố.

Anh ta nghĩ, lần đầu mời Diệp Tiểu Thi ăn cơm, anh ta phải thể hiện sự nhiệt tình và thành tâm của anh ta, cảm hóa người con gái này là một thử thách đối với anh ta, để cô ta thích anh ta, cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Mười một giờ đi qua, Diệp Tiểu Thi vẫn chưa thấy xuống, Lam Ca có chút lo lắng không biết cô ta có thất hứa không, nhưng đến mười một giờ mười năm phút, thì nhìn thấy Diệp Tiểu Thi đeo chiếc túi nhỏ, với thân hình tươi mới từ trong sảnh lớn bước đi ra.

Lam Ca là một người đối với thời gian yêu cầu rất cao, nhưng lúc này, người đến muộn là cô ta, anh ta lại thấy điều đó hoàn toàn không thấy quan trọng nữa rồi.

Anh ta hạ kính xe xuống, lộ ra một nụ cười quyến rũ nhìn cô ta, “Tiểu Thi, lên xe.”

Diệp Tiểu Thi nghe được như đã thân thiết từ anh ta, khôn mặt nhỏ bé của cô ta lại càng lạnh nhạt hơn, cô ta mở cửa xe hơi thể thao của anh ta và ngồi tại vị trí ghế phụ lái, sau khi ngồi vào, mắt của Diệp Tiểu Thi cũng không nhìn người đàn ông lái xe, mà quay mặt ra ngoài cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.

Lam Ca âm thầm thở dài một hơi, bữa cơm này cũng là do thủ đoạn của anh ta uy hiếp, mới có được sự đồng ý của cô ta, cô ta không phớt lờ anh ta mới lạ.

“Chúng ta đi đi!” anh ta vẫn phải uốn môi, chủ động nói chuyện với cô ta.

Với khuôn mặt tinh tế của Diệp Tiểu Thi, nhưng lại nhìn cô ta không vui.

Lam Ca chỉ còn cách không nói chuyện nữa, để tránh mình mất vui, chiếc xe hơi thể thao của anh ta rất mát và lái theo tuyến đường theo chỉ dẫn, khoảng mười hai giờ, đến cửa nhà hàng, có bảo vệ giúp đỗ xe, Lam Ca đi đến bên cạnh của Diệp Tiểu Thi, nhìn vào bộ mặt nhỏ bé nghệt ra, người đàn ông chủ động mở cửa, khuôn mặt của Diệp Tiểu Thi không có chút biểu cảm gì đi vào trong.

Nhà hàng ở lầu mười, thang máy lần này trống không, hai người đi vào bên trong, lập tức ngoài cửa hình như như có một nhóm người ngoại quốc, trong đó có một người đi rất nhanh, vội vàng ấn giữ lại thang máy, đợi nhóm của anh ta.

Bốn người đàn ông ngoại quốc cao to đi vào trong thang máy, Diệp Tiểu Thi liên tục phải lùi về phía sau, khi lùi về phía sau, đột nhiên, lưng của cô ta chạm vào một lồng ngực rắn chắc, đầu của cô ta cộc nhẹ vào, cô ta quay đầu lại đằng sau không phải là Lam Ca thì là ai chứ?

Lam Ca nở nụ cười mê hoặc người, bênh cạnh đều có người đứng, Diệp Tiểu Thi muốn tránh ra cũng không còn chỗ nào để tránh, cô ta cứng người lại, mà đến lầu hai, lại có người ấn thang máy, da đầu của Diệp Tiểu Thi bị tê tê, mà đứng ở ngoài cửa thang máy là hai người khách nữ không chút ngại ngùng đi vào.

Ông người ngoại quốc phia trước vội vàng nhường lùi về sau, Diệp Tiểu Thi nhìn thấy bọn họ lùi về sau, cô ta đành phải lùi theo, cho đến khi cô ta lùi đến lồng ngực rộng lớn của Lam Ca, bị dính chặt vào.

Lam Ca đối với tình huống ở thời khắc này, cảm thấy rất mãn nguyện, xem ra ông trời cũng đang giúp anh ta.

Diệp Tiểu Thi cố gắng chịu đựng, đợi đến khi thang máy mở ra, cô ta bước ra trước, Lam Ca vội bước theo sau, Diệp Tiểu Thi thật sự rất hối hận đồng ý bữa cơm trưa này, bởi vì đối mặt với người đàn ông này, cô ta cơ bản là không thấy ngon miệng gì.

Lam Ca đưa cô ta vào một căn phòng lớn được trang trí trang trọng, Lam Ca nói số bao phòng đã đặt trước, nhân viên phục vụ chuẩn bị đưa bọn họ đi vào.

Diệp Tiểu Thi nói, “Chúng tôi không ngồi bao phòng” Nói xong, cô ta tự mình tùy ý chọn một vị trí ngồi gần cửa sổ.

Lam Ca nhìn nhân viên phục vụ hất tay, “Vậy thì không lấy bao phòng nữa.” Nói xong, bước theo đến đối diện Diệp Tiểu Thi, anh ta còn trêu trọc, “Em sinh ra đã có khuôn mặt đó sao?”

Diệp Tiểu Thi cắn môi lườm anh ta, “Anh còn nói.”

Lam Ca vội giơ hai tay đầu hàng, “Được, không nói nữa.”
Nhấn Mở Bình Luận