Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Buổi sáng, phòng bệnh bao trùm không khí trầm trọng, khi bác sĩ tới kiểm tra phòng, Dương Vân Nhược bảo ba mẹ ra ngoài, cô muốn nói đôi ba lời với bác sĩ, ba mẹ cô sau một đêm đã tiều tụy hơn hẳn.

Sau khi cửa phòng đóng lại, Dương Vân Nhược liền bình tĩnh hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, cho hỏi tôi còn bao nhiêu thời gian nữa?"

"Với mức độ lan truyền hiện tại và cô lại từ chối xạ trị, thời gian của cô ước tính còn sáu tháng. Dương tiểu thư, cô vẫn còn trẻ, tại sao không lựa chọn xạ trị?" Bác sĩ rất lấy làm lạ, mỗi người khi đối diện với cái chết đều có ý thức muốn sống, tại sao cô lại không có?

Dương Vân Nhược mỉm cười: "Tôi không muốn cuối cùng rời xa cõi đời khi mặt mũi hoàn toàn biến đổi, toàn thân cắm đầy ống, tôi không muốn chết đi như vậy."

Bác sĩ kinh ngạc nhìn cô, dường như ông đã thấy được quyết tâm ung dung đón nhận cái chết của Dương Vân Nhược, ông thở dài: "Cô và ngài tổng thống vừa tuyên bố hỉ sự, cô nên nghĩ cho anh ấy, anh ấy nhất định không hi vọng cô từ bỏ."

"Bác sĩ, đây là quyết định của tôi, tôi sẽ viết di thư, không đổ trách nhiệm lên đầu các bác sĩ."

"Dương tiểu thư, chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm kiếm người hiến tủy phù hợp với cô."

"Cám ơn."

Dương Vân Nhược nói xong liền hỏi tiếp: "Tôi không muốn nằm viện, hãy cho tôi xuất viện.

Mười hai giờ trưa, Dương Vân Nhược lựa chọn xuất viện, Tịch phu nhân và Trình Ly Nguyệt cũng từ nhà họ tích sang nhà họ Dương thăm cô. Rõ ràng mới tổ chức lễ đính hôn, nhưng tâm trạng ai nấy cũng rất nặng nề.

Tịch phu nhân và Dương phu nhân âm thầm nhìn nhau lau nước mắt, Dương phu nhân đang liên hệ tới các bệnh viện trong toàn quốc, muốn sớm ngày tìm được người hiến tủy tương thích với con gái mình.

Ba giờ chiều, đoàn xe của Tịch Phong Hàn lái vào sân nhà họ Dương, Tịch Phong Hàn vừa bước vào đại sảnh đã thấy mẹ mình mắt đỏ hoe, trái tim anh cũng như se sắt lại, anh hỏi Dương phu nhân: "Vân Nhược đâu rồi?"

"Ở lầu hai, Ly Nguyệt đang nói chuyện với nó." Dương phu nhân trả lời.

Tịch Phong Hàn khẽ gật đầu, anh bước lên lầu hai, có người giúp việc dẫn anh tới phòng Dương Vân Nhược, Tịch Phong Hàn bước tới trước cửa phòng vừa hay nghe được tiếng Dương Vân Nhược ở trong phòng không đóng cửa vọng ra, cô đang nói chuyện với Trình Ly Nguyệt.

"Ly Nguyệt, em có biết ngày em kết hôn, chị ngưỡng mộ em xinh đẹp trong bộ áo cưới thế nào không? Thực sự rất đẹp, rất lộng lẫy."

"Vân Nhược, sớm muộn gì chị cũng được mặc!"

"Tâm nguyện lớn nhất cuộc đời chị cũng giống như em vậy, được khoác trên mình áo cưới, sánh bước cùng người mình yêu vào lễ đường, mời rượu tất cả quan khách, hạnh phúc hoàn thành nghi thức kết hôn." Giọng Dương Vân Nhược tràn ngập khát khao.

"Nhất định rồi, chị sẽ có ngày đó."

"Chị không biết mình có thể đợi tới ngày đó được hay không, em biết không, nhà thiết kế lần trước đã mang áo cưới tới rồi, chị đã mặc thử, rất đẹp, chỉ tiếc rằng sẽ không có cơ hội như vậy nữa rồi."

Bước chân Tịch Phong Hàn dừng lại ngoài cửa, trong đầu anh nhớ tới buổi sáng bác sĩ chủ trị đích thân gọi điện tới văn phòng của anh, bác sĩ nói với anh, Dương Vân Nhược có ý định từ bỏ điều trị, nếu như cô ấy kiên quyết không xạ trị, tính mạng của cô ấy sẽ không quá nửa năm.

Đợi người hiến tủy là một phương pháp điều trị vô cùng mong manh, vì bệnh tình của cô ấy lan quá nhanh, lúc nào cũng có thể mất mạng, sau này sẽ càng nghiêm trọng hơn nữa.

Ánh mắt Tịch Phong Hàn thoáng vẻ trầm tư, anh quay người bước tới hành lang yên tĩnh, cầm điện thoại lên gọi cho trợ lý Trì Dương: "Giúp tôi thông báo một tin, hôn lễ của tôi sẽ tổ chức vào tuần sau!"

"Ngài tổng thống, ngài chắc chắn chứ?"

"Chắc chắn." Giọng Tịch Phong Hàn vô cùng kiên định, lúc này điều duy nhất anh muốn làm là thỏa mãn nguyện vọng của Dương Vân Nhược, cùng cô tổ chức một hôn lễ quan trọng nhất trong cuộc đời cô.

"Tôi sẽ lập tức thông báo!"

"Ừ!" Tịch Phong Hàn đáp, trong đầu xuất hiện một gương mặt vừa xinh đẹp vừa rắn rỏi, anh khẽ nheo mắt.

Giữa Hỏa Hỏa và Dương Vân Nhược, anh chọn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của Dương Vân Nhược khi còn sống, giữa hai người này anh chỉ có thể lựa chọn phụ lòng một người. Ý chí sinh tồn của Dương Vân Nhược quá yếu ớt, cho dù không yêu cô, nhưng cô là vị hôn thê của anh, anh phải cùng cô đi tới giờ phút cuối cùng của cuộc đời cô.

Thông báo từ phủ tổng nhanh chóng được được các cơ quan truyền thông báo chí đăng tải thành video. Trong video, người phát ngôn vui mừng tuyên bố thông tin hôn lễ của tổng thống sẽ diễn ra sau một tuần nữa cũng tức là ngày đầu tiên của đầu tháng sau.

Lúc này là khoảng bốn giờ chiều, một bóng người nhàn tàn ngồi trong trung tâm mua sắm, do nhịn đói từ sáng tới trưa, Hỏa Hỏa cảm thấy dạ dày thực sự không thể chịu nổi cơn đói, vì thế cô phải ra ngoài tìm chút gì đó để ăn.

Cô bắt đại một chiếc xe bus tới một trung tâm thương mại gần đó, sau khi bước ra từ nhà hàng đồ ăn tây, cô yêu thích những nơi đông người náo nhiệt, vì ở một mình trong nhà cô cảm thấy rất bức bối.

Màn hình khổng lồ ở trung tâm thương mại vừa đang phát sóng một đoạn quảng cáo, bất ngờ chuyển kênh, xuất hiện người dẫn chương trình thời sự rất nghiêm túc, sắc mặt cô không giấu vui mừng thông báo một tin tức thời sự mới nhận được.

"Sau đây chúng tôi xin phát trực tiếp một dòng tin tức thời sự mới nhận được, đây là một việc đại hỉ người dân cả nước chung vui, hồi ba giờ hai mươi phút, người phát ngôn của phủ tổng thống đã thông báo, ngài tổng thống cách đây không lâu mới tuyên bố thân phận của vị hôn thê, bây giờ tiếp tục thông báo thông tin hôn lễ, hôn lễ sẽ được cử hành vào đầu tháng sau, chúng ta hãy cùng chúc mừng ngài tổng thống tân hôn vui vẻ, hạnh phúc mỹ mãn."

Giọng nói này vang vọng khắp các nơi trong đại sảnh, mọi người hoan hô vui mừng, không ngờ tổng thống sắp kết hôn, thông tin tới thật mau lẹ.

Một bóng người mảnh mai ngồi trong đám đông, cô ngẩng cao cổ theo dõi tin tức được phát sóng trên màn hình lớn, sau đó lại đổi sang màn hình quảng cáo, tâm trạng cô dần chùng xuống.

Tiệc đính hôn tối qua mới kết thúc, ngày kết hôn của anh đã được định, nhanh quá.

Khi người dân xung quanh xôn xao thảo luận về sự việc này không ai phát hiện ra một bóng người buồn bã lảo đảo bước ra khỏi cửa lớn.

Ánh nắng chiều tà chiếu xuống khiến ánh mắt cô gái trở lên hoảng hốt, cô đưa tay che mắt, sau đó lựa chọn một con đường để đi, xung quanh trung tâm thương mại đều là đường lớn, muốn rời khỏi đây cần phải đi qua đường dành cho người đi bộ.

Hỏa Hỏa đứng trước một quãng đường dành cho người đi bộ, cô vô cùng mất tập trung, khiến cô khi nhìn đèn xanh dành cho người đi bộ ở trước mặt, không chú ý xung quanh, một chàng trai trẻ tuổi lái xe định né camera an ninh từ một lối đi nhỏ, lái xe đi vào đường cấm xe ô tô. Vốn dĩ đã tính trước cô gái trước mặt sẽ đi qua đường, nào ngờ cô gái đó vừa bước xuống liền đứng ngây người tại chỗ.

Điều này khiến chàng thanh niên đang lái xe nhanh giật mình sợ hãi, khi hốt hoảng đã quên đạp thắng, đợi khi anh ta đạp thắng, xe đã tông thẳng vào cô gái đứng yên tại chỗ và hất văng cô về phía trước.

Người Hỏa Hỏa rơi rầm xuống, văng xa hai mét so với vị trí cũ, đầu cô đập mạnh xuống mặt đường rắn chắc, giống như động tác chậm, khi sau gáy truyền tới cảm giác đau đớn, mắt cô mới nhắm chặt lại.

Người đi đường lập tức chạy tới, lúc này họ nhìn thấy cô gái ôm gáy ngồi dậy, còn Hỏa Hỏa đôi mắt thoáng vẻ đau khổ, cô bị hàng loạt hình ảnh phát nổ dữ dội xuất hiện trong đầu làm cho kinh ngạc, hai mắt trợn tròn, trợn tròn hơn nữa...

"Hoa Hỏa..."

"Bùm... bùm..." Hai phát súng nổ đồng thời...

Còn có một đôi mắt sâu thẳm ngập tràn oán hận và phẫn nộ nhìn cô...

"Cô gái ơi, cô không sao chứ? Cô gái..." một giọng nam vô cùng lo lắng lên tiếng hỏi thăm.

Hỏa Hỏa bất ngờ đứng dậy, trên người cô ngoại trừ vết trầy xước đáng sợ trên cánh tay ra thì vô cùng tỉnh táo.

"Tôi không sao!"

"Tôi đưa cô tới bệnh viện nhé, tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn!"

"Không cần đâu!" Chỉ thấy cô gái bị đâm nhặt túi trên đường lên, nhanh chóng đi từ lối đi dành cho người đi bộ bên cạnh bước vào công viên gần trung tâm thương mại, còn người thanh liên gây tai nạn thì sửng sốt đứng nhìn.

Chưa từng gặp việc người bị đâm không đòi bồi thường thế này bao giờ, có điều đối với anh ta mà nói đây không phải việc xấu, anh chui vào xe, đạp ga lái xe đi như bỏ chạy.

Hỏa Hỏa loạng choạng bước tới ngồi xuống ghế, cô đã nhớ ra, cô cũng biết thân phận thật sự của mình là gì, thì ra cô là một sát thủ... một sát thủ lạnh lùng một năm trước đã mai phục bên cạnh anh.
Nhấn Mở Bình Luận