Trong phòng mạt chược
Gần đây vận may của Hạ Thục rất tốt, liên tục thắng được tiền, liên tiếp ba ngày bà đều thắng, bà cảm thấy tài vận của mình đến rồi, điều đó khiến bà càng thích thú chạy đến phòng mạt chược.
Lúc này, có chị em tốt cùng chơi mạt chược bà liền khích lệ bà: “Thục Hoa à! Vận may của cô chỉ để đánh vài ván mạt chược nhỏ thế này thì thật đáng tiếc, tôi thấy cô nên thử đánh lớn.
Gần đây đúng là Hạ Thục Hoa thắng được rất nhiều tiền, nghe thấy câu nói này lập tức động lòng, đồng thời có chút tự kiêu nói, “Đúng vậy! Gần đây tài vận của tôi rất tốt, tôi không muốn hù bài cũng không được, mấy lần tôi tùy tiện đánh, vậy mà cũng hù bài.
“Đúng như vậy, tôi nghe nói tối qua chị Ba đến một nơi chơi, trong một tối thắng được những mười vạn mang về, làm tôi rất hâm mộ! Tôi cũng muốn tới đó.
“Cái gì?” Một buổi tối mà thắng được mười vạn? Cô ý tới nơi đâu mà thắng nhiều vậy? Hạ Thục Hoa cũng là người rất mê tiền, lúc này nghe thấy có thể thắng được nhiều tiền, bà đương nhiên có hứng thú.
“Tôi nghe nói có một sòng bạc chuyên đánh lớn, một buổi tối thắng hơn năm mươi vạn không thành vấn đề, mấy trăm vạn cũng có, cô không phải là muốn đổi nhà mới sao? Thời cơ tới rồi đó?
Hạ Thục Hoa quả thực rất động lòng, bà cũng muốn mua nhà mới, cũng muốn mua túi xịn, mua đồ hiệu, chỉ là chút tiền trong tay bà căn bản không đủ chi trả cho điều kiện cuộc sống như vậy.
Kỹ thuật đánh bài của bà cũng được, hơn nữa đúng là gần đây thắng tiền rất dễ dàng, hình như ngay cả trời cũng đang giúp bà, khiến bà không khỏi có chút phơi phới.
Dựa vào mười phần tự tin của bà, thấy chị em không ngừng nói về chuyện này, bà không do dự tiếp tục chủ động hỏi: “Có nơi như vậy sao?”
“Đúng vậy! Tôi cũng đỏ mắt hỏi chị Ba! Nghe nói chị ấy liền đổi xe cho chồng mình.”
Trong đầu Hạ Thục Hoa lập tức nghĩ tới việc đổi nhà dễ như trở bàn tay, bà cắn răng nói: “Có thể nói cho tôi, đấy là nơi nào! Tôi sẽ qua đó chơi vài ván?”
“Ừm, ở chỗ chúng ta có lão Trung thường đến đó chơi, chị nhờ hắn ta dẫn chị vào!
Quả nhiên chơi một lúc, Hạ Thục Hoa hỏi thăm Lão Trung, Lão Trung lập tức tình nguyện dẫn bà đến đó, nhờ vào vận khí của bà gần đây, bà muốn tranh thủ khoảng thời gian này chơi vài ván, thắng được trở về đổi nhà.
Tối nay bà gọi Lão Trung tới dẫn bà đi, Lão Trung liền đồng ý.
Trong lúc Hạ Thục Hoa quay về nghỉ ngơi, Lão Trung giục cô gái đổi cho bà một nghìn, cô gái cầm tiền trong sự hài lòng.
Bà biết, phần lớn các loại sòng bạc kiểu này toàn là người lão luyện, vì vậy bà chỉ muốn kiếm được chút lợi thì tốt rồi.
Giống như những người bạn chơi mạt trượt, ai lại quan tâm đến lợi ích của những người đó đâu?
Hạ Thục Hoa bị lừa động lòng rồi, bà quay về chuẩn bị ngủ một giấc, nuôi dưỡng tinh thần, sáu giờ tối nay đến sòng bạc chơi một chút, sau đó chơi đến mười giờ thì trở về nhà.
Nhưng mà bà không biết rằng, nơi đó đã có người đào một cái hố thật to chờ bà nhảy xuống.
Sau khi kết thúc chuyến công tác Hạ An Ninh nhận được điện thoại từ Cung Vũ Trạch, anh thuận đường từ chỗ anh qua bên này, nên tiện qua đón cô luôn.
Cô ở trong phòng làm việc chờ anh, hơn nữa, tối hôm nay cô muốn về nhà mình, Cung Vũ Trạch cũng không ép cô, cô và mẹ sống nương tựa vào nhau, anh không có lý do gì để cô oán hận mẹ mình.
Lúc Hạ An Ninh quay về, mẹ cô không có ở nhà, cô tưởng rằng có thể cùng mẹ trò chuyện về tình hình gần đây, cô có chút thất vọng.
Vừa nhìn đã biết mẹ đến đâu! Ngoài ngồi chơi mạt chược, bà cũng chẳng ham thích thứ nào khác.
Hạ An Ninh đành phải ở trong nhà đợi mẹ về.
Lúc này Hạ Thục Hoa đang ở một trong sòng bạc tư nhân, vừa mới bắt đầu, bà đã thắng được gần tám vạn, nhưng chưa làm cho bà vui quá, bà hi vọng có thể thắng hai trăm vạn, nhưng mà ván tiếp theo, bà không những không thắng,trái lại tiền trong tay còn bị mất tám mươi vạn.
Thoáng một cái đã hơn 9 giờ, Hạ Thục Hoa càng đánh càng kinh hãi, bà đánh bài mà cả người đổ mồ hôi lạnh, chẳng mấy chốc bà thua năm mươi vạn, bà càng ngày càng nóng nảy, trên trán phủ một lớp mồ hôi.
Cùng chơi mạt chược với bà đều là người lạ, bà can bản đều không quen ai, nhìn thấy người đàn ông bên kia liên tục hù bài, hơn nữa đều là tiền của bà chuyển qua đó. Bà đã thua hết, nhưng ông chủ lại vô cùng tốt bụng cho bà mượn một trăm vạn.
Lí trí của Hạ Thục Hoa biến mất, trong lúc này thường thì càng thua lại càng muốn gỡ vốn, càng không chịu rời khỏi bàn.
Một trăm vạn cuối cùng Hạ Thục Hoa vì thua mà ra đi, cô kinh hãi, cảm giác như đang đánh cược tính mạng vậy.
“Không đánh nữa, không đánh nữa.” Hạ Thục Hoa cuối cùng cũng đứng lên, bà muốn ra khỏi đây.
“Chị Hạ, sao lại không chơi nữa rồi? Có muốn tôi đổi bàn cho chị không?
“Tôi không đánh nữa.” Hai mắt Hạ Thục Hạ đỏ lên, toàn thân tỏa ra sự kinh hãi, bà phát hiện ra trong sòng bạc này nợ đến hai trăm vạn chả là gì, nhưng đối với bà mà nói đó là đỉnh điểm rồi.
Cả người Hạ Thục Hoa đều bối rối, bà cảm giác như một cơn ác mộng. Lúc bà định rời đi thì quản lý sòng bạc nở nụ cười nói về phía bà,:“chị Hạ, trong vòng một tuần lễ, mời chị trả hết nợ cho chúng tôi, bằng không chúng tôi sẽ tính lãi, đến lúc ý người chịu thiệt sẽ là chị.”
“Cái gì cơ? Trong một tuần phải trả hết nợ? Lúc các người cho tôi mượn, rõ ràng không nói có tính lãi.” Hạ Thục Hoa hét lên.
Mặt quản lí liền biến sắc, trở nên lạnh lùng, “Chị Hạ, ban nãy chị đâu có hỏi tôi, tôi cho rằng chi biết quy tắc của chúng tôi rồi.”
“Quy tắc cái gì, tôi không biết, các người không phải đang lừa tôi sao, các người không phải đang gạt tiền của tôi sao.” Hạ Thục Hoa có chút hậu tri hậu giác liền đứng lên, sắc mặt tức giận nói.
“Chị Hạ, chị nên cẩn thận lời nói, trong đánh bài có thắng có thua, chúng tôi chưa bao giờ có ý định lừa khách hàng cả, chỉ là vận may của chị không tốt, ở chỗ chúng tôi cũng rất nhiều người thắng.
“Tôi không tin... các người lừa tiền của tôi.”
“Chị Hạ, tôi nói thật với chị! Quy tắc ở chỗ chúng tôi là làm cho khách hàng thấy vui vẻ, nhưng nếu khách hàng cố tình gây sự, thậm chí nói không trả nợ nữa, chúng tôi cũng có cách thức đặc biệt để xử lý, chúng tôi có thực lực, cũng có bản lĩnh khiến cho những kẻ nợ tiền sẽ trả cái giá lớn.”
Cuối cùng Hạ Thục Hoa hiểu được việc tự mình mắc bẫy, nhưng lúc này ngoài trừ sợ đến toàn thân run rẩy, bà can bản một câu cũng nói không ra.
Hạ Thục Hoa không biết thế nào bị người ta đẩy đến sòng bạc, bà chết lặng ở trên đường, trên người bà đang cõng khoản nợ lên đến hai trăm vạn.
“Trời ơi! Sao lại có thể như vậy? Sao có thể như vậy được? Tôi sao lại ngốc như vậy?” Hạ Thục Hoa ôm lấy đầu, cả người chìm trong sự tuyệt vọng.
Thế nhưng, lúc này, cô còn có thể làm thế nào? Khoản nợ đó cũng đã nợ rồi, đám người kia tuyệt đối sẽ không buông tha cho bà.