Nhưng đây không phải là điều Hạ An Ninh hi vọng, càng hiểu về con người của Cung Vũ Trạch, hiểu về sự xuất sắc của anh càng khiến cô thầm nhắc nhở mình phải nỗ lực, phải cố gắng, trở thành người con gái có thể xứng đáng với anh.
Không phải chỉ biết tận hưởng những điều anh mang lại, cô không muốn trở thành một cô gái hám tiền sống phụ thuộc vào anh, sau này cô nhất định phải dựa vào năng lực của mình để giành được thành tựu cho bản thân.
Những suy nghĩ âm thầm này, Hạ An Ninh chưa bao giờ biểu hiện ra mặt, vì cô không muốn Cung Vũ Trạch biết những điều này, cô sẽ âm thầm cố gắng phấn đấu là được.
Mỗi ngày đều ngập tràn niềm vui, mỗi ngày đều kết thúc khi vui chơi tới mệt mỏi, thấm thoắt kì nghỉ tới ngày cuối cùng, Cung Vũ Trạch vẫn còn rất nhiều việc ở trong nước phải xử lý.
Hạ An Ninh cũng không muốn làm ảnh hưởng tới công việc của anh, cô đã chơi rất vui vẻ.
Chuyến bay lúc rạng sáng, dưới bầu trời sao lung linh, An Hạ Ninh dựa đầu vào lòng Cung Vũ Trạch, ngắm nhìn phong cảnh lùi dần ngoài cửa sổ, họ ra sân bay.
Bức tranh của họ, cô không cho vào trong rương hành lý, mà dựng trong một chiếc túi, lúc nào cũng bảo vệ bên mình, không được để hỏng hóc chút nào.
Máy bay cá nhân của Cung Vũ Trạch sau một hồi tăng tốc trên đường băng liền bay vút lên bầu trời sao rực rỡ, chạy trên đường bay về nước.
Thời gian về nước cũng là một hành trình dài, Cung Vũ Trạch đưa cho cô một cuốn sách để giết thời gian, Hạ An Ninh cũng lặng lẽ ngồi bên anh đọc sách, Cung Vũ Trạch vẫn dùng máy tính để đọc email.
Hạ An Ninh đọc một hồi liền ngủ gục, sách vẫn cầm trên tay, tạch một tiếng rơi xuống đất. Cung Vũ Trạch nhanh mắt nhanh tay bắt lấy, anh cúi đầu mới phát hiện ra cô gái bên cạnh mình đã dựa vào ngủ một cách đáng yêu.
Cung Vũ Trạch nhẹ nhàng đặt sách xuống sau đó khẽ nhấc đầu cô từ trên vai gối xuống đùi mình, dưới người cô có lót một chiếc khăn mềm mại, như vậy cô sẽ ngủ ngon hơn.
Hiệu quả cách âm của máy bay rất tốt, khoang máy bay vô cùng yên tĩnh, Cung Vũ Trạch trả lời email xong liền day trán, cũng cảm thấy có phần mệt mỏi.
Khi Hạ An Ninh tỉnh dậy, Cung Vũ Trạch hãn còn đang ngủ, anh chỉ dựa lên sofa khẽ ngửa đầu, ánh sao sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào khắc họa đường nét khuôn mặt sắc nét của anh, giống như một bức họa.
Hạ An Ninh phát hiện ra mình đang gối đầu trên đùi anh, gương mặt lập tức nóng bừng, cô vội lấy chiếc chăn mỏng trên người mình đắp sang cho anh, sau đó ngồi bên cạnh anh, chống cằm ngắm nhìn anh đang ngủ, mỉm cười như một kẻ ngốc.
Hạ An Ninh lén lấy điện thoại ra, điều chỉnh im lặng, chụp mấy tấm hình gương mặt anh lưu lại cẩn thận.
Cô bắt đầu tiếp tục đọc sách, thời gian trên máy bay cũng nhẹ nhàng và tự tại, nữ tiếp viên hàng không thi thoảng lại mang điểm tâm và trái cây tới cho cô, Cung Vũ Trạch vẫn đang ngủ.
Khi bay về nước cũng là buổi trưa, Cung Vũ Trạch tỉnh dậy, còn một tiếng nữa là tới thời gian hạ cánh.
Hạ An Ninh nhìn thành phố quê hương mình qua cửa sổ, cảm giác vô cùng thân thiết.
"Em muốn về nhà gặp mẹ." Hạ An Ninh cũng lo lắng cho mẹ mình, vì đã một tuần cô không gặp bà.
"Được! Anh cho người đưa em về."
"Không cần phiền phức vậy đâu, em đi xe bus cũng được." Hạ An Ninh mỉm cười, không muốn làm phiền anh và người của anh.
Cung Vũ Trạch nhìn thẳng vào co: "Anh thích em làm phiền anh."
Hạ An Ninh hơi ngạc nhiên, nhất thời không biết nên trả lời ra sao.
Cung Vũ Trạch khẽ nhéo mũi cô: "Phiền phức của em đối với anh không phải là phiền phức, mà là cách để anh và em gần gũi nhau hơn."
Câu nói này chứa chan yêu thương, cũng toát lên tình ý mập mờ.
Hạ An Ninh e thẹn cúi đầu, cô không từ chối, khẽ gật đầu: "Vâng, cũng được."
Sau khi máy bay hạ cánh, Hạ An Ninh được vệ sĩ của Cung Vũ Trạch đưa về nhà, còn anh thì về công ty.
Hạ An Ninh ở dưới lầu, mua một ít trái cây mang lên, cô cầm chìa khóa mở cửa, thấy mẹ mình đang ngồi trong nhà xem ti vi, cô thầm yên lòng.
Mẹ cô bây giờ đã cai cờ bạc, đây là một việc tốt.
"Về rồi sao?" Hạ Thục Hoa vội vàng bỏ hạt dưa trên tay xuống, bước tới giúp cô xách hành lý.
"Mẹ cứ ngồi đấy, con tự làm được." Hạ An Ninh mỉm cười.
Hạ Thục Hoa vẫn dùng một tay giúp cô xách vào trong phòng. Hạ An Ninh bước ra, Hạ Thục hoa cũng đã rửa xong trái cây mang tới, bà ngẫm nghĩ một lát sau đó tò mò hỏi cô: "An Ninh, ở trường con có nhiều bạn bè không?"
Hạ An Ninh có phần kinh ngạc, mỉm cười hỏi: "Cũng không nhiều, nhưng bạn thân chỉ có mấy người thôi."
"Bạn của con có phải rất thời trang, vô cùng xinh đẹp không?" Hạ Thục Hoa cảm thấy hai cô gái lần trước thực sự vừa xinh đẹp vừa thời thượng, nhìn có vẻ rất giàu có.
Hạ An Ninh ngẫm nghĩ: "Mẹ, sao mẹ lại biết? Mẹ gặp bạn của con sao?"
"Đúng vậy! Hai hôm trước có hai người bạn của con tới tìm con, nghe nói con ra nước ngoài rồi, họ ngồi chơi một lát rồi về."
"Bạn của con? Họ nói họ tên gì?" Hạ An Ninh ngạc nhiên, lẽ nào là Tiểu Nhã?
"Cũng không nói tên, có điều họ nói là bạn của con, lại rất có nghĩa khí nữa." Hạ Thục Hoa nghĩ tới việc của Lý Kiều Thắng có thể dễ dàng giải quyết tới vậy đều là nhờ sự giúp đỡ của hai cô gái này.
Hạ An Ninh ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy không ổn, cô liền lấy điện thoại ra, lật tìm hình chụp chung với bạn cùng phòng bước tới bên cạnh mẹ hỏi: "Mẹ, có phải họ không?"
Hạ Thục Hoa nheo mắt nhìn một lượt sau đó lắc đầu: "Không phải họ!"
"Họ chính là những người bạn thân của con ở trường, không phải họ sao?" Hạ An Ninh ngạc nhiên hỏi.
Hạ Thục Hoa nhìn kĩ lại, khẳng định lại một lần nữa, lắc đầu: "Mẹ còn nhớ hai cô gái đó xinh đẹp hơn, cao hơn, không phải họ."
Hạ An Ninh trong lòng nảy sinh cảnh giác: "Mẹ, họ có nói gì với mẹ không? Thực sự không nói tên họ sao?"
"Không có, sao vậy."
"Con nghi ngờ họ không phải bạn con, vì con không có bạn bè vừa cao lại vừa xinh đẹp." Hạ An Ninh rất chắc chắn điểm này, cô không muốn mẹ mình bị lừa, hoặc bị gài bẫy.
"Không phải chứ! Bọn họ không giống người xấu, còn giúp mẹ giải quyết một việc rắc rối."
"Việc rắc rối gì?" Hạ An Ninh hiếu kì hỏi.
"Chính là... chính là có một người đàn ông trước đây cứ bám lấy mẹ, tới tìm mẹ đòi tiền, khi đó mẹ không có, là hai cô ấy giúp mẹ."
"Cái gì? Họ cho người đó bao nhiêu tiền?"
"Cho một trăm nghìn tệ." Hạ Thục Hoa thành thật trả lời.
Hạ An Ninh lập tức kinh ngạc, người gì mà lại trả giúp mẹ cô một trăm nghìn tệ? Cô lo lắng toát mồ hôi hột "Mẹ chắc chắn họ không có ý làm hại mẹ chứ?"
"Không có, mẹ thây họ không giống người xấu, còn gọi mẹ là dì nữa!"
Hạ An Ninh cảm thấy có rất nhiều điểm bất ổn! Rốt cuộc là ai tới tìm mẹ cô?