Nếu sau này có thể cô sẽ gặp anh trong những dịp như thế này, thì chắc cô nên học được cách kiểm soát tình cảm của mình. Hơn nữa, nếu đã có cơ hội gặp lại, vậy những nợ nần mà cô nợ anh, cô cũng có thể trả lại rồi.
Quý An Ninh khẽ thở dài một tiếng, định quay người đi tìm Quý Thiên Tứ thì đột nhiên, bên ngoài có người mở cửa vào. Quý An Ninh tưởng Quý Thiên Tứ về tìm cô, nhưng khi ngẩng đầu lên thì bất ngờ chạm phải một đôi mắt sâu thẳm.
Hai người họ chỉ cách có mười mấy phút lại gặp nhau lần nữa.
Hô hấp của Quý An Ninh dường như trở nên khó khăn, anh ấy chưa rời đi ư?
Cung Vũ Trạch cũng không ngờ sẽ tìm được cô, hơn nữa, vẻ mặt của cô lại bình tĩnh hơn anh tưởng rất nhiều. Quả nhiên, qua ba năm, tất cả đã thay đổi rồi.
“Vũ Trạch...” Quý An Ninh ấp úng gọi tên anh, miễn cưỡng nở nụ cười gượng gạo: “Đã lâu không gặp rồi.”
Cung Vũ Trạch đứng ở cửa vào, ánh mắt phức tạp, lạnh nhạt nhìn cô chăm chú, sửa lại cách gọi của cô: “Gọi tôi là Cung tiên sinh hoặc là Cung thiếu gia thì có vẻ hợp hơn.”
Tim Quý An Ninh thắt lại, cắn cắn môi, vẻ mặt thoáng bối rối, sau đó cô hít sâu một hơi, gọi anh lần nữa: “Cung tiên sinh, lâu rồi mới gặp.”
Cung Vũ Trạch không nói gì nữa, cứ đứng đó nhìn cô.
Bầu không khí trầm thấp làm Quý An Ninh không thở nổi, trước kia cô không biết nên bù đắp những tổn thương mà anh phải chịu như thế nào. Nhưng bây giờ, ít ra có một thứ cô có thể làm được, đó chính là tiền, cô có thể trả lại tiền cho anh.
“Cung tiên sinh, có thể cho tôi số tài khoản ngân hàng của anh không? Số nợ trước kia còn nợ tôi sẽ tính cả vốn lẫn lãi trả cho anh.” Quý An Ninh ngước mắt lên, bình tĩnh nói với anh.
Vẻ mặt Cung Vũ Trạch hơi trầm xuống, khóe miệng giật giật, lạnh lùng nói: “Cô còn muốn thanh toán rõ ràng sao?”
Quý An Ninh biết anh đang ám chỉ cái gì, cô mím môi cười nhạt: “Tôi biết những gì nợ anh không thể thanh toán rõ ràng hết được, nhưng tôi sẽ cố gắng trả lại những gì tôi đã nợ.”
“Không cần đâu, cứ cho là cô trả cho tôi, thì tôi cũng không cần.” Cung Vũ Trạch hừ lạnh, dụ ý rằng bất kỳ thứ gì của cô cũng đều làm anh chán ghét vậy.
Ngực Quý An Ninh như bị đâm một nhát, cô cắn môi. Vừa rồi cô cũng đã nghĩ, sau này có cơ hội gặp lại anh, nếu cứ dây dưa, vướng mắc với quá khứ mãi thì cũng chỉ làm cô thêm đau khổ mà thôi.
Cho nên, nếu đã gặp nhau thì cũng nên thản nhiên đối mặt, chứ không phải chỉ biết trốn tránh nữa. Ba năm trước, cô sai thì cũng đã sai rồi, Cung Vũ Trạch muốn cô bù đắp thế nào thì cô sẽ làm như thế.
“Vậy tôi xin lỗi anh lần nữa, thật sự xin lỗi, chuyện ba năm trước, tôi rất xin lỗi vì đã làm tổn thương anh.” Ánh mắt Quý An Ninh trong suốt nhìn anh, tràn đầy thành ý.
Cung Vũ Trạch cắn răng, hừ lạnh: “Cô cảm thất bây giờ nói xin lỗi còn có tác dụng nữa không?”
Quý An Ninh thoáng bối rối, cô rũ mắt xuống, không biết làm sao, vô lực nói: “Vậy anh muốn tôi làm thế nào?”
“Cô không cần làm gì cả, mong cô sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa là được.” Nói xong, Cung Vũ Trạch xoay người định đi.
Ở phía sau, Quý An Ninh nghe được câu nói vô tình này xong thì sắc mặt trắng bệch, cắn môi, không biết nói gì. Cung Vũ Trạch bỗng dừng lại, quay đầu nhìn cô chằm chằm:
“Chuyện của ba năm trước, tôi không muốn tính toán với cô, nhưng vừa rồi cô làm bẩn quần áo của tôi, cô phải bồi thường tiền cho tôi.”
Quý An Ninh ngẩn ra, rồi lập tức trản lời: “Được, anh đưa số tài khỏan cho tôi, hết bao nhiêu tôi sẽ trả cho anh.”
“Khẩu khí thật lớn, bây giờ cô có rất nhiều tiền thì phải?” Cung Vũ Trạch cười có vẻ khinh thường.
Quý An Ninh bị chặn, im lặng không nói gì. Anh đã ghét cô như vậy, thì cô cần gì phải nói chuyện xảy ra ba năm trước cho anh nghe chứ, không chừng có nói ra thì anh cũng không muốn nghe.
Cô đã biết rõ một điều, giữa cô và anh sẽ không thể có bất cứ sự thân mật nào nữa, bọn họ sẽ trở về như người xa lạ, không, người xa lạ còn có thể trở thành bạn bè, nhưng
bọn họ thì ngay cả bạn bè cũng không thể làm được.
“Quần áo của anh bao nhiêu tiền?’ Quý An Ninh không thể trả lời anh, hỏi lại.
“Cô đã có tiền như thế thì được rồi, cứ đưa một trăm bộ đến nhà tôi đi, tôi tự mình chọn, nếu tôi hài lòng thì chuyện này cho qua.” Cung Vũ Trạch nói xong, lại nghĩ đến cái gì, anh đi lại chỗ cô, nói: “Điện thoại.”
Chuyện này rõ ràng là muốn làm khó người khác mà! Quý An Ninh nhìn anh, trong mắt có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn mở khóa di động đưa cho anh.
Cung Vũ Trạch nhập vào một dãy số, nói: “Tôi sẽ gửi địa chỉ đến cho cô.”
“Có cần thiết phải lãng phí như thế không? Anh cứ nói cho tôi biết bộ đồ anh mặc do ai thiết kế, tôi sẽ trực tiếp làm một bộ cho anh là được mà.” Quý An Ninh không muốn nhận chuyện khó khăn này.
Cung Vũ Trạch quay đầu nhìn cô: “Cô không định bồi thường cho tôi ư?”
“Không phải.. chỉ là tôi cảm thấy như thế rất lãng phí thôi.” Quý An Ninh không biết nói gì, không ngờ vừa gặp lại anh thì đã cãi nhau với anh rồi.
“Không phải cô rất có tiền à?”
“Tôi... tôi không có tiền, nhưng mà, vẫn có tiền có thể làm một bộ đồ cho anh.” Quý An Ninh tuy hơi ngốc, nhưng cô cũng hiểu được yêu cầu của anh là làm khó người ta.
Một trăm bộ vest, anh muốn mở tiệm quần áo à? Hơn nữa, chưa nói vừa tốn tiền thuê người làm, còn là một việc không có ý nghĩa gì nữa.
Cung Vũ Trạch không ngờ rằng, ba năm không gặp, cô đã không còn là cô gái mềm yếu, dễ dàng bắt nạt như trước kia nữa, cô bây giờ cũng biết cò kè mặc cả, miệng lưỡi lại còn bén nhọn nữa. Lúc trước là anh nhìn nhầm rồi à? Sao lại cảm thấy cô nhu nhược, yếu đuối, cần người bảo vệ chứ?
Vậy cho nên, anh mới ngu ngốc trở thành một người đàn ông bảo vệ cô sao? Anh đã bị coi thường một lần, thì sẽ không để nó xảy ra lần thứ hai nữa.
“Chuyện này không có cờ kè mặc cả gì nữa, cô cứ thế mà làm đi, nếu không tôi sẽ kiện cô đấy.”
“Vậy anh cứ kiện tôi đi! Để pháp luật phán xét xem tôi có phải bồi thường anh một trăm bộ không đồ không?” Quý An Ninh không sợ chết nói.
Cung Vũ Trạch tức giận, vẻ mặt âm trầm, hung hăng trừng mắt nhìn cô: “Có phải cô ỷ vào có chỗ dựa nên dám lớn lối, kiêu ngạo như vậy không?
Quý An Ninh chớp chớp mắt, bị anh dọa sợ: “Tôi lớn lối thế nào chứ? Tôi vẫn đang nói lý với anh đấy.”
“Con người tôi không nói đạo lý. Trước kia vì tôi quá hiền lành, nên mới có thể bị một người phụ nữ lừa gạt.” Cung Vũ Trạch cắn răng, ánh mắt có vẻ oán hận.
Quý An Ninh biết người anh đang nói đến là cô, ánh mắt cô hiện vẻ khổ sở, đau đớn. Cô gật đầu, nói với anh: “Cung tiên sinh, tôi nghĩ sau này có thể chúng ta sẽ ngẫu nhiên gặp nhau, cho nên, có lời nào muốn nói cứ nói hết ra đi! Bộ vest tôi sẽ bồi thường cho anh, giá gấp mười lần cũng được. Nhưng tôi không muốn làm cái gì mà một trăm bộ mang đến cho anh chọn. Thứ hai là, ba năm trước tôi đã có lỗi với anh, nếu anh vẫn còn tức giận, thì cứ nói với tôi, tôi sẽ làm tất cả những gì để anh bớt giận, chỉ cần là việc tôi làm được, tôi sẽ làm. Thứ ba, chúng ta không thể làm bạn được nữa, thì cũng không đến mức phải trở thành kẻ thù chứ!”
Cung Vũ Trạch hơi ngạc nhiên nhìn cô, nhưng vài giây sau anh đã khôi phục vẻ lạnh lùng của mình. Anh cũng không muốn ở đây nhường tới nhường lui về chuyện bộ đồ mãi nữa. Lẽ nào cứ gặp cô thì anh phải thỏa hiệp với cô ư?