”Hừ! Chứng cớ đặt ngay trước mắt mà còn liều chết không chịu nhận, lão phu nói ngươi làm thì chính là ngươi làm, có ngụy biện như thế nào nữa cũng vô dụng.” Bách Lý Uy khinh thường hừ lạnh một tiếng, đã không kiên nhẫn nhiều lời cùng Bạch Vũ, cường thế giải quyết dứt khoát.
Mặt khác, mọi người ở đây đều gật đầu phụ họa, ở trong mắt bọn họ Bạch Vũ bất quá chỉ là một con kiến, cho dù nàng có bị oan uổng thì thế nào? Không ai ngu ngốc vì nàng mà đối đầu với Bách Lý Uy, với Tam hoàng tử.
”Vậy trước giam vào thiên lao, tùy ý xử quyết đi.” Bắc La Quận vương vung bàn tay to lên, nhìn cũng không nhìn Bạch Vũ một cái. Không có điều tra, không có nghi ngờ, liền đơn giản định tội cho Bạch Vũ rồi tử hình.
Bạch Vũ cười lạnh, một đám khốn nạn vô sỉ này chính là kêu nàng đến để xem diễn, tội danh đã sớm định cho nàng, biện giải của nàng đều nói cho heo nghe!
”Ta xem ai dám đụng đến đồ đệ của ta!” Một tiếng sấm rống giận đột nhiên vang lên trong đại điện, mọi người đều cả kinh sắc mặc chuyển thành trắng, Bách Lý Uy thiếu chút nữa đánh ngã ly trà.
Bắc La Quận vương nhìn thấy thiếu niên, lập tức đứng dậy nghênh đón: “Vị này chắc là Sa Hoằng thống lĩnh? Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên.”
”Đông Nhạc Quận quốc thống lĩnh Sa Hoằng, gặp qua Bắc La Quận vương.” Thiếu niên không kiêu ngạo không siểm nịnh hành lễ.
”Miễn lễ. Bổn vương chiêu đãi không chu toàn, đang có chút chuyện phiền toái cần phải xử lý, ngươi đi đường mệt nhọc, không bằng trước đi nghỉ ngơi đi.”
”Không ngại, ta ở lại đây cũng tốt.” Sa Hoằng nói xong, không coi ai ra gì đến một bên ngồi xuống.
”Đồ đệ của ngươi tự tiện đem bí tịch linh thuật bên trong thư các ăn trộm ra ngoài, Quận vương phán tội nàng thì có gì không đúng?” Bách Lý Uy vênh váo tự đắc trả lời.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!