Nghe Bạch Vũ quyết định đến đỉnh Vô Danh, ánh mắt những người khác nhìn nàng đều vô cùng kỳ dị, đó là bộ dạng hoài nghi đầu óc đối phương có phải là không bình thường hay không.
Viêm Hạo Thiên lại trực tiếp, “Ngươi bị choáng váng sao? Một người chạy lên núi hoang làm gì?”
“Thanh tĩnh!” Bạch Vũ đúng lý hợp tình nói, một phần nghiến răng nghiến lợi.
Nhạc Kỳ Nhân chớp mắt, “Nhưng phụ vương muội nói cách một khoảng thời gian bảy đỉnh sẽ đọ sức tranh đoạt tài nguyên một lần, một mình tỷ làm thế nào đọ được?”
“Đến lúc đó rồi nói sau.” Trong lòng Bạch Vũ cũng biết không được, đương nhiên một mình nàng tranh giành với nhiều người như vậy sẽ không chiếm được đủ tài nguyên tu luyện, nàng chỉ thấy thương cho Tiểu Thanh và Tiểu Bạch sẽ nuôi không lớn.
Nghĩ đến phải khiêng từng cây từng cây gỗ đắt đỏ này trở về, sắc mặt mọi người liền đen không còn hình dạng, cũng may còn có thể tìm người giúp đỡ. Đệ tử ngoại môn phụ trách làm chuyện lặt vặt giúp bọn họ chuyển đồ trở về.
Kỳ thật Bạch Vũ cũng không cần giúp đỡ, thu đồ vật vào trong nhẫn Bách Vũ là có thể mang theo bên mình. Nhưng nàng vẫn chưa muốn nói cho người khác biết nàng có một không gian chứa đựng linh khí, vì thế cũng nhờ người giúp đỡ giống như mọi người.
Tả Vũ xung phong giúp nàng chuyển gỗ đến đỉnh Vô Danh. Đỉnh Vô Danh quả nhiên là một ngọn núi rất hoang vắng, thấp bé hơn so với sáu tòa núi nguy nga khác, nhiệt độ không khí cũng không lạnh.
Ngay cả như vậy, Tả Vũ cũng phải đi ba lần mới chuyển được tất cả gỗ lên.
“Mệt mỏi thì nghỉ một lát.” Bạch Vũ ngượng ngùng nói.
Bạch Vũ: “……”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!