“Không sao. Năm mới qua đi, qua một thời gian ngắn chính là thi đấu khiêu chiến của đệ tử ngoại môn. Rất nhanh thôi ta có thể trở thành đệ tử chính thức.” Sa Hoằng tràn đầy tự tin nói.
Nhưng muốn khiêu chiến phải là Triệu Hoán Sư, Bạch Vũ càng thêm tiếc hận nhìn Sa Hoằng.
Sa Hoằng bị nhìn cũng không chút xấu hổ, kiên trì nói: “Ta đã là Triệu Hoán Sư, có tư cách khiêu chiến.”
“Ngươi đột phá?”
“Ừ, ta có thể đột phá thành Triệu Hoán Sư đều phải cảm tạ ngươi! Nếu không phải ngươi cho ta dược, ta đã là một người tàn phế. Là ngươi trị thương thế của ta, để cho ta đột phá thành Triệu Hoán Sư.” Sa Hoằng nghiêm trang nói lời cảm tạ, ánh mắt đầy chân thành, lấy ra một ngọn hoa đăng, đưa tới trước mặt Bạch Vũ: “Tặng cho ngươi.”
Đây là một ngọn hoa đăng Thất Thải Lưu Ly ( thủy tinh bảy màu), trong suốt, long lanh giống như thủy tinh bình thường, khúc xạ ra ánh sáng bảy màu, nhìn qua vô cùng tinh xảo.
Sắc mặt Sa Hoằng nhất thời xanh mét, khóe miệng run rẩy nói không ra lời.
Tả Vũ ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói với Bạch Vũ: “Chẳng lẽ ngươi chưa từng nhận được hoa đăng tân niên? Vào tiết năm mới tới thường treo đầy hoa đăng, nam tử tặng hoa đăng cho nữ tử để biểu đạt tình nghĩa của mình.”
Trên mặt Bạch Vũ viết hai chữ mông lung, thật đúng là nàng chưa từng nhận được hoa đăng.
Trước kia nàng là vị hôn thê của Bắc Thần Phong, không có nam tử khác không có mắt mà chạy tới tặng hoa đăng cho nàng, mà Bắc Thần Phong ghét bỏ nàng là một phế vật xấu nữ, lại càng không tặng hoa đăng cho nàng. Năm mới của nàng đều trôi qua cùng Bạch Tử Quỳnh, thật đúng là nàng không biết hoa đăng tân niên có hàm nghĩa như vậy, trong trí nhớ của nàng có cảm giác hình như việc tặng hoa đăng này giống như ở vị diện nào đó tặng chocolate trong ngày lễ tình nhân.
“Cái đó…… hoa đăng này rất quý trọng, ta không thể nhận.” Bạch Vũ xấu hổ cự tuyệt.
“Vì sao?” Thần sắc Sa Hoằng nghiêm nghị, kiên trì giơ hoa đăng Thất Thải Lưu Ly không thu về.
“Đương nhiên là hoa đăng không đủ lớn!” Nhạc Kỳ Nhân rất hợp thời xông ra, bên cạnh còn có Viêm Hạo Thiên đi theo.
Nhạc Kỳ Nhân chỉ vào hoa đăng của Sa Hoằng, ghét bỏ nói: “Sa Hoằng ca, sau khi huynh hết bệnh rồi sao lại hồ đồ như thế, một hoa đăng nhỏ như vậy sao có thể lấy ra, hoa đăng tặng cho Vũ tỷ tỷ nhất định phải xứng với tỷ ấy mới được, phải cho toàn bộ người trong Vô Trần Cung nhìn thấy!”
Sa Hoằng như nghĩ tới cái gì: “Cho nên hoa đăng của huynh quá nhỏ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!