Hai người thật đúng là không phải đến quấy rối, một bộ thành tâm thành ý muốn gia nhập đỉnh Vô Danh. Nhạc Kỳ Nhân ôm Bạch Vũ không buông tay, còn thiếu khóc cho nàng thấy.
“Đông Nhạc Quận Vương đồng ý rồi sao? Muội dám từ đỉnh Liệt Dương chạy tới chỗ này của ta?” Bạch Vũ trừng Nhạc Kỳ Nhân.
“Người đồng ý khỏi phải nói có bao nhiêu là sảng khoái, còn bảo muội phải đi theo tỷ tu luyện cho thật tốt.” Nhạc Kỳ Nhân ủy khuất đấu đấu ngón tay.
Bạch Vũ kiên quyết không tin.
Sáu đỉnh đại biểu cho thế lực của các quốc gia, quan hệ cạnh tranh vô cùng kịch liệt, ngay cả đại hội săn bắn mà Vô Trần Cung vô cùng coi trọng chính là hướng tới việc thi đua đoàn đội của bảy đỉnh, phía sau lại đại biểu cho lợi ích của ngũ quốc.
Đầu óc Đông Nhạc Quận Vương bị mê muội mới để cho nữ nhi của mình chạy tới dốc sức cho thế lực khác?
Bạch Vũ nghĩ lại cũng đúng, đến lúc thật sự muốn chiến đấu vì quốc gia, người của đỉnh Vô Danh cũng chỉ có thể tự chiến.
“Vậy các ngươi cứ ở lại đi, phòng nhỏ trong viện tùy các ngươi ở, có lẽ đãi ngộ sẽ kém hơn so với đỉnh Liệt Dương và đỉnh Xích Diễm của các ngươi.”
“Không sao, có ăn ngon là được.” Nhạc Kỳ Nhân cười hì hì nói.
Đỉnh Vô Danh từ chối phần lớn người gia nhập làm cho người ta rất giật mình, nhìn sáu đỉnh khác, người nào mà không hi vọng đệ tử càng nhiều càng tốt, đỉnh Vô Danh lại chỉ lấy hai người.
Nhưng hai vị này lại là người có trọng lượng, Quận Chúa duy nhất của Đông Nhạc và Hoàng Tử duy nhất của Viêm Võ, làm cho người ta không biết đỉnh Vô Danh phong là quá mức cao ngạo, hay là thà ít mà tốt.
Tất cả mọi người đều chú ý, muốn nhìn một chút đỉnh Vô Danh gần đây vô cùng nổi bật là hiển hách nhất thời hay thật sự là quật khởi như vậy, sau đó liền nhìn thấy Bạch Vũ dẫn theo một đám người ở đỉnh Vô Danh đến Băng Nguyên săn bắn.
Trên thực tế, sở dĩ Bạch Vũ dẫn người đến Băng Nguyên chỉ là bởi vì Cống Hiến Đường không có máu mãnh thú cấp bá chủ, nàng chỉ có thể tự mình động thủ thì mới cơm no áo ấm.
Bởi vì lúc trước từng xảy ra tuyết lở, Băng Nguyên có thay đổi rất lớn, bản đồ ban đầu đã không còn có thể dùng được, hơn nữa Bạch Vũ muốn đi tìm mãnh thú cấp bá chủ, vì không muốn toàn quân bị diệt, Bạch Vũ xin Dạ Quân Mạc giúp đỡ.
“Đi Băng Nguyên với ta.” Bạch Vũ trông mong nhìn hắn chằm chằm.
Dạ Quân Mạc lạnh nhạt uống trà: “Không cần phải phiền phức như vậy, ta đi một chuyến, chém tám, mười con mãnh thú cấp bá chủ cho nàng.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!