“Tướng mạo của chàng rất dễ bị lộ, người ta vừa thấy thì sẽ biết mà đi điều tra chàng.” Bạch Vũ lục lọi lại lục lọi trong nhẫn Bách Vũ, lấy ra một tấm mặt nạ coi như tinh xảo, tuy không được chế tác từ vật liệu tốt, nhưng nhìn qua vẫn rất đẹp, hoa văn điêu khắc phía trên cực kỳ tinh mỹ (tinh xảo, đẹp đẽ). Là nàng mua lúc rảnh rỗi đi dạo ở Đế Đô.
Nàng đeo mặt nạ lên cho Dạ Quân Mạc, ngắm nghía tỉ mỉ một lúc, lại cúi mặt: “Sao vẫn đẹp như vậy?”
Dạ Quân Mạc buồn cười, gõ lên đầu nàng một cái: “Được rồi, ta sẽ đi theo sau lưng nàng, sẽ không có ai nhìn kỹ ta.”
“Được rồi. Trước chỉ có thể như vậy.” Bạch Vũ bất đắc dĩ sờ sờ đầu.
Chạng vạng cùng ngày, bọn hắn đã tới Sáng Thế Thần Điện.
Biết được nàng sẽ trở về, môt đám người đứng ở cửa nghênh đón, ba vị Điện Chủ của Thần Điện đều đã chờ ở cửa. Bạch Vũ cũng không chào hỏi bọn họ, vừa về đến liền lập tức đi xem Thạch cô cô.
“Tại sao có thể như vậy? Sao Thạch cô cô có thể bị thương nặng như vậy?” Bạch Vũ tức giận trừng mắt nhìn Điện Chủ Pháp Thánh Điện, Điện Chủ Thượng Quan, phụ thân của Thượng Quan Vân Trần.
Giữ an toàn cho Sáng Thế Thần Điện, vốn là chức trách của Pháp Thánh Điện.
Điện Chủ Thượng Quan âm trầm nói: “Là thuộc hạ sơ sót. Thạch cô cô chỉ ra ngoài một lát, không nghĩ tới sẽ gặp phải thích khách của Ám Dạ Đế Quốc, còn bị bọn họ đâm bị thương.”
“Bọn họ? Còn là nhiều người? Bắt được người không?” Bạch Vũ hỏi.
Trên mặt Điện Chủ Thượng Quan thoáng hiện lên ngạc nhiên, đám người Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên ở phía sau cũng có chút giật mình liếc nhau một cái.
Lời nói chỉ đâm bị thương vốn là giả, Điện Chủ Thượng Quan bình tĩnh nói dối: “Ba tên thích khách, đều đã chết.”
“Thi thể thì sao?”
“…” Khóe miệng Điện Chủ Thượng Quan co rút, kiên trì nói: “Vì lúc ra tay với thích khách đã quá mức tức giận, không cẩn thận đánh bọn họ tan thành mây khói rồi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!