Thượng Quan Vân Trần nuốt nước miếng: “Bí thuật? Đó là tà thuật Thần Điện cấm dùng! Ngươi học rồi hả?”
“Cái gì mà tà thuật, chỉ hơi phức tạp một chút, cũng không khó học. Ngươi có bằng lòng giúp ta hay không? Giúp ta… giết Bạch Vũ!” Ngọc Ưu Liên đến gần bên tai Thượng Quan Vân Trần, giọng điệu nhẹ nhàng, dịu dàng mà ái muội, nội dung lại làm cho người ta sởn gai ốc.
Ánh mắt Thượng Quan Vân Trần nheo lại, đột nhiên kéo quần áo của Ngọc Ưu Liên, đè nàng ta lên bàn rượu, thở ra mùi rượu phun lên mặt nàng ta: “Ta được lợi gì?”
Ngọc Ưu Liên mỉm cười mềm mại: “Đương nhiên có rất nhiều chỗ tốt, huyết mạch Sáng Thế ở trong tay ta, ngươi còn cần Bạch Vũ làm gì? Không bằng lấy ta đi. Đến lúc đó, Sáng Thế Thần Điện sẽ là của chúng ta, toàn bộ thiên hạ cũng là của chúng ta!”
“A, muốn giết Bạch Vũ cũng không phải là một chuyện dễ dàng.” Thượng Quan Vân Trần cười lạnh, trên khuôn mặt say rượu thoáng hiện lên tàn khốc.
“Được, nghe theo ngươi hết!” Thượng Quan Vân Trần say, xé quần áo của nàng ta, mạnh mẽ hôn xuống.
Bạch Vũ thu lại ánh mắt, trong lòng hiện ra đau lòng không nói nên lời, là đau lòng vì Bạch Vũ ở vạn năm trước kia.
Nàng tin tưởng hai người này như thế, kết quả chỉ vì nàng không muốn làm theo sắp xếp của bọn họ, ngoan ngoãn gả cho Thượng Quan Vân Trần, bọn họ liền muốn giết nàng, cướp đi linh mạch của nàng.
Nếu lúc ấy nàng biết được bộ mặt thật của hai người này, nàng sẽ đau lòng bao nhiêu đây? Vạn năm trước, Bạch Vũ chính là người đơn thuần như thế, cũng trả giá một tấm chân tình với Sáng Thế Thần Điện, lại ngu xuẩn trở thành một câu chuyện cười.
“Ngươi là ai? Sao có thể trà trộn vào Sáng Thế Thần Điện?” Thượng Quan Vân Trần phun ra một ngụm máu, trong mắt tỏa ra sát ý lãnh khốc.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!