Bạch Vũ chỉ cảm thấy một dòng lực lượng hủy thiên diệt địa càn quét, người trong ánh sáng chính là Thượng Quan Vân Trần!
Thân hình nàng lập tức nhanh chóng lùi lại, lui vào trong rừng trúc bên cạnh. Sát khí khủng bố, cuồng phong như mưa rào gần như diệt sạch cả khu rừng trúc, Bạch Vũ bị dư âm quét trúng, cả người rơi thật xa. Ngực nàng đau không chịu được, đứng lên nhanh chân bỏ chạy.
Thượng Quan Vân Trần lạnh lùng nheo lại mắt, muốn chạy? Để cho ta nhìn thấy còn có thể chạy trốn được sao?
Trên mặt hắn ta lộ ra nụ cười quỷ dị, thần bí khó lường, tiếng ma sát từ trong cỏ cây rậm rạp bốn phía truyền ra, hàng loạt con chuột, mãng xà, dơi, chuột,… vật ly kỳ cổ quái đều đã xông ra, đuổi theo hướng Bạch Vũ.
Những con nhện, chuột… này đều là sinh vật được nuôi dưỡng trong không gian hắc ám, trông không có gì thu hút, nhưng là bá chủ khủng bố nhất trong không gian hắc ám!
Bạch Vũ đã sớm biết những sinh vật này khủng bố, cho nên nàng mới tình nguyện không chiếu sáng cũng không muốn trêu chọc chúng nó, mà lúc này chúng nó lại gắt gao đuổi theo sau lưng nàng, số lượng còn càng ngày càng nhiều.
Khốn kiếp! Ta lại không trêu chọc các ngươi, đều đuổi theo ta làm gì? Bạch Vũ tức giận muốn mắng người.
“Meo meo – -” Trảm Nguyệt xoay tròn mắt, trên thân người có mùi hấp dẫn chúng nó.
“Mùi gì vậy? Sao ta không ngửi được?” Bạch Vũ ngửi trên thân mình một chút, không có mùi mà? Chẳng lẽ vừa rồi Thượng Quan Vân Trần nhân cơ hội rắc lên người ta?
“Meo – -” chắc chắn là vậy.
“Meo – -” đây không phải độc, không tinh lọc được, nếu không người cởi y phục ra?
Bạch Vũ trừng mắt, bây giờ ta có muốn cởi cũng không có thời gian?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!