“Người chắc chắn nàng ta chỉ là dã nha đầu sao? Sao con cảm thấy Dạ Vương cực kì kiêng kị thân phận của Bạch Vũ?” Phượng Dao hơi hơi nhíu mi nói.
“A…? Chẳng lẽ nàng ta thật sự có chút lai lịch? Ngày mai ta đi hỏi Dạ Vương một chút là được.” Phượng Vương không cho là đúng: “Đúng rồi, Thánh Quân đối xử với nữ tử kia như thế nào? Sẽ không phải chỉ là chơi đùa chứ?”
“Làm sao có thể chỉ là chơi đùa? Nhiều năm như vậy Thánh Quân đều chưa từng chạm qua bất kỳ nữ nhân nào, Tô Lăng Dung đi theo Thánh Quân 7000 năm, Thánh Quân cũng chỉ coi nàng ta như thị nữ bình thường. Chỉ riêng Bạch Vũ có thể đến gần bên cạnh người, theo điểm này mà nói, tuyệt đối là thật sự thích.” Trong mắt Phượng Dao thoáng hiện lên vẻ ghen tị.
“Vậy thì có chút phiền phức rồi. Nhưng không sao, chẳng qua để cho nàng làm một người thiếp. Con là nữ nhi của ta, thực lực, địa vị đều cao hơn Bạch Vũ rất nhiều, đến lúc đó, còn không phải muốn đối phó với nàng ta như thế nào thì đối phó với nàng ta như thế đó.” Trong mắt Phượng Vương chợt hiện lên lạnh lùng: “Đương nhiên, tốt nhất vẫn là không để cho nàng ta gả cho Thánh Quân.”
“Điểm ấy con không lo lắng, Vương Hậu của Thánh Quân phải chọn ra công khai dựa theo lệ thường của Ám Dạ Đế Quốc, chỉ cần con có thể thắng đến cuối cùng, Thánh Quân cũng chỉ có thể chọn con.” Phượng Dao mỉm cười.
Nàng đã sắp đột phá trở thành Triệu hoán Đại Đế, ngay cả trong ngũ vương cũng chỉ có mẫu thân của nàng là Đại Đế, một khi nàng đột phá, ngoại trừ nàng ra vị trí Vương Hậu không còn có thể là ai khác. Về phần Bạch Vũ, nghe nói nàng ta vẫn còn chưa đến ba mươi tuổi, cấp bậc có thể cao bao nhiêu?
…
Ngày hôm sau, U Vương, Ảnh Vương, Dạ Vương và Phượng Vương cùng nhau tới gặp Dạ Quân Mạc.
“Thánh Quân bị thương, cần phải tĩnh dưỡng, không biết cần dược liệu gì không? Ta lập tức cầm tới.” Phượng Vương cười tao nhã, tuy bà ta đã mấy vạn tuổi, nhưng vẫn là phu nhân mỹ mạo, ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng không có một cái.
“Phương thuốc ở đây, làm phiền Phượng Vương rồi.” Ám Lân không chút khách sáo đưa phương thuốc cho Phượng Vương. Phượng Vương chưởng quản quốc khố, không tìm Phượng Vương thì tìm ai? Nếu Phượng Vương đã chủ động nói, đương nhiên Ám Lân sẽ không khách sáo với bà ta.
Khóe miệng Phượng Vương hơi hơi giật giật một chút, bà chỉ khách sao một chút, ai ngờ Ám Lân lại không khách sáo như vậy.
Dạ Quân mạc lạnh nhạt nghe, cũng không có chuyện gì cần hắn xử lý, chỉ là những chuyện nát về Sáng Thế Thần Điện.
“Bây giờ bản thân Sáng Thế Thần Điện còn lo chưa xong, bên trong hỗn loạn, Thánh Quân người xem chúng ta có cần nhân cơ hội làm chút gì không?” Ảnh Vương trầm ngâm nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!