“Ngươi không nhìn mặt trên à, sẽ bảo đảm chúng ta tuyệt đối không bị mãnh thú và linh khí hỗn loạn quấy rối. Hơn nữa trên thiệp mời có giọng điệu cuồng ngạo không kiềm chế như vậy, chê tệ hại những người không dám đi, ngươi cho là có mấy môn phái có thể không biết xấu hổ mà không đi?” Thượng Quan Vân Trần cười lạnh.
“Nhưng là…” Nhưng bảo vệ thì bảo vệ, cũng có nghĩa phương diện khác cũng không đảm bảo, nếu bọn họ đi Dạ Quân Mạc cũng không nói sẽ không ra tay, Bạch Vũ cũng chưa nói sẽ không báo thù, bọn họ thật sự có dũng cảm đi, nói không chừng sẽ chết ở nơi đó.
Ngọc Ưu Liên gắt gao cắn môi, không nghĩ tới Ám Dạ Đế Quốc sẽ trù tính như vậy.
“Ta không tính đi.” Thượng Quan Vân Trần âm u nói.
“Bọn họ không có lá gan này. Nhưng nếu chúng ta đến Vực sâu, ngay cả thuộc hạ cũng không thể dẫn theo, đi không phải là chịu chết sao?” Thượng Quan Vân Trần khinh thường nói.
“Không được, phải đi. Chúng ta không có lựa chọn nào khác.” Ánh mắt Ngọc Ưu Liên thâm trầm.
Vực sâu là một nơi đặc thù, phái nhiều người đi vào chăng nữa cũng không có cách hủy diệt Đại hội, nói không chừng không có người dẫn đường, ngay cả sân Đại hội cũng không tìm thấy.
Nếu bọn họ không đi, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Viện Trưởng Lão và Ám Dạ Đế Quốc liên hợp với hơn trăm môn phái trên Ngũ Hành Đại Lục cùng nhau đến diệt bọn họ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!