“Nhanh lên, hình như ở bên kia, không xa nữa đâu.”
“Xoẹt.” Mộ Bạch lấy ra một cái áo choàng xinh đẹp đưa cho Dạ Mộ Vũ trùm lên, đây là tự tay Bạch Vũ làm cho bọn chúng, tài nghệ thêu thùa của Bạch Vũ thực sự chẳng ra làm sao, áo choàng làm ra được tuy chất liệu cực tốt, nhưng đường kim mũi chỉ lại cẩu thả vô cùng.
Có điều hai đứa nhóc cũng không thể chê bai, vì muốn chuồn ra cổng đành phải đồng ý trùm áo Bạch Vũ làm.
Bọn chúng đang đi tới phía bên kia, đúng lúc gặp đội ngũ tuần tra của Đoàn Vô Huyết.
Lĩnh đội Đông Quách Lâm cực kỳ ngạc nhiên, đến tận giờ này còn có đứa nhỏ đi trên đường sao? Mà còn ở trong Bình Tây thành nữa, gan phụ mẫu này cũng quá lớn rồi. Nhìn kỹ lại, không phải là hai đứa nhỏ do Đoàn Vân Thiết mang đến à? Sao lại có thể chạy vào nội thành rồi.
Đoàn Vô Huyết vội vàng đứng ra nói hộ, là con nít chạy loạn khắp nơi thôi, hắn sẽ lập tức đưa bọn chúng trở về.
Đông Quách Lâm gật gù, giao cho Đoàn Vô Huyết đi xử lý.
Hồ ly Linh Lung hệ Kim chạy một mạch về phía trước, nhưng chạy lâu rồi cũng chẳng thấy tăm hơi.
“Các ngươi xác định là ở đây à? Sao cảm giác càng đi càng vắng vẻ vậy?” Đoàn Vô Huyết ôm Mộ Vũ, dắt theo Mộ Bạch một mạch theo hồ ly Linh Lung hệ Kim đi tới, chỉ cảm thấy đã không còn ở trong phạm vi bọn họ tuần tra.
“Đến trung tâm nội thành rồi. Khu vực các thúc tuần tra chỉ ở xung quanh nội thành.” Mộ Bạch nói.
“Hả? Đây là trung tâm nội thành à? Sao không có gì hết vậy? Ở trong trung tâm thành đâu ra một khu vực trống trải rộng lớn đến như vậy?” Đoàn Vô Huyết hồ nghi ngắm nhìn bốn phía, nơi đây rất giống một cái quảng trường diễn võ to lớn.
“Xuỵt, mọi người có nghe thấy không? Có động tĩnh!” Mộ Vũ đột nhiên mở miệng, đặt tay nhỏ mập mạp lên miệng Đoàn Vô Huyết.
Ba người đều im lặng, ngừng thở tập trung nghe.
Tiếng động theo gió lạnh thổi tới rất rõ, Đoàn Vô Huyết nghe được nhưng không biết là gì, hai đứa nhóc lại hoàn toàn biến sắc.
“Sao vậy?”
“Có người đang lén lút tháo gỡ trấn thạch!” Mộ Bạch nắm tay dắt hắn tăng tốc chạy về hướng âm đang thanh truyền.
Đoàn Vô Huyết khóe miệng giật một cái: “Trấn thạch còn có thể lén bị tháo gỡ đi được sao? Chứ không phải chỉ có thể đánh nát à?”
Mộ Vũ suýt chút nữa trợn trắng mắt: “Đoàn thúc thúc… Ai bảo thúc trấn thạch chỉ có thể đánh nát? Chỉ cần có công cụ là có thể tháo dỡ, có điều dùng công cụ thì khó hơn mà thôi. “
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!