Ngọc Ưu Liên cũng nổi giận: “Ngươi cho rằng Thần Hoàng là con gà à? Muốn giết là giết? Huống hồ cơ quan bên trong bảo tháp chín tầng yếu hơn thiên cơ tháp một chút, ta không có nhiều cơ hội để ra tay.”
“Nhưng Bạch Vũ sắp tới rồi.”
Ngọc Ưu Liên trầm ngâm một hồi: “Ở đây có một cái áo choàng, vừa nãy là ta tiện tay nhặt được, hẳn là y phục của tiểu a đầu Bạch Vũ, ngươi cầm đi thử uy hiếp Bạch Vũ xem.”
Ả đứng lên, dùng sức vứt áo choàng nhỏ hướng lên phía trên, bầu trời nhanh chóng tạo thành một vòng xoáy nhỏ, hút áo choàng vào, biến mất rất nhanh.
Ở ngoài bảo tháp chín tầng, Thượng Quan Vân Trần thuận lợi lấy được áo choàng nhỏ được ném ra, mà vào lúc này Bạch Vũ cũng đến rồi.
Nàng trực tiếp mang lực lượng tinh anh của Đế Quốc Bóng Tối, bao vây toàn bộ Bình Tây thành, Ám Lân, Ám Lang và Ngũ Vương đều đã tới.
Thượng Quan Vân Trần nhìn Bạch Vũ không lo ngại gì: “Bạch Vũ, đúng là ngươi tới rất nhanh, thấy toà tháp này rồi chứ? Hiện tại hài tử của nàng và Dạ Quân Mạc đều ở bên trong. Nếu nàng dám hành động thiếu suy nghĩ, ta sẽ lập tức giết bọn họ. ”
“Ta đúng là không ở bên trong, nhưng Ngọc Ưu Liên thì đang ở bên trong. Nàng đã từng ở trong thiên cơ tháp, hiển nhiên phải biết cơ quan bên trong trùng trùng, việc giết Thần Hoàng chắc chắn sẽ không khó khăn.” Điệu bộ của Thượng Quan Vân Trần như nắm chắc phần thắng.
Bạch Vũ chớp mắt một cái: “Ngươi muốn thế nào?”
Trong lòng Thượng Quan Vân Trần vui vẻ nói: “Rất đơn giản, nàng hãy ra lệnh cho đại quân hung thú lui về. Người của Đế Quốc Bóng Tối lui ra bên ngoài Bình Tây thành trăm dặm, nàng theo ta trở về Sáng Thế Thần Điện.”
Lần này hắn muốn mang Bạch Vũ trở về, một chút ý nghĩ khác cũng không có, chỉ là muốn dùng Bạch Vũ làm con tin.
Ám Lang nổi trận lôi đình: “Ngươi nằm mơ à. Vương Hậu, đừng nghe tên tiểu nhân hèn hạ này, khẳng định Thánh Quân không có chuyện gì đâu.”
“À, ra lệnh cho mọi người chuẩn bị. Hẳn là quân chủ lực của Sáng Thế Thần Điện đều đã ở chỗ này, vừa lúc một lưới bắt hết.” Bạch Vũ gật gù rất cao hứng.
Hắn lấy áo choàng nhỏ đó ra: “Cái này chắc là nàng biết?”
Ánh mắt Bạch Vũ như là mặt nước lay động, chấn động kịch liệt một hồi, đó là áo choàng nhỏ mà nàng tự tay làm Mộ Vũ, là do nàng làm ra sao không nhận ra được chứ?
“Đưa ta.” Bạch Vũ vươn tay ra.
Thượng Quan Vân Trần vung tay ném áo choàng cho nàng: “Thế nào? Nhận ra rồi à? Trong tháp cũng không chỉ có Dạ Quân Mạc, còn có một cặp hài tử song sinh của nàng nữa, không phải tính mạng của bọn chúng nàng cũng không quan tâm?”
Bạch Vũ ôm áo choàng nhìn đến nửa ngày, sắc mặt tất cả mọi người bên ngoài đều rất khó coi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!