Yêu giới
Tiểu đội cử đi yêu giới gồm Phàn Uyên, Hồng Ngài, Ngô Phỉ đang thận trọng từng bước tiến vào lãnh địa của yêu giới. Mỗi một bước tiến họ đều cẩn thận quan sát xung quanh. Một khoảng không cô tịch đến lạ, chỉ có tiếng gió thổi rít bên tai. Không một bóng người, không một rặng cây, chỉ có cát và đá. Bầu trời lại âm u không một tia nắng.
- Sao chúng ta sắp vào tới nội địa yêu giới rồi mà vẫn không có một binh lính canh gác biên giới vậy?
Câu hỏi của Hồng Ngài đã xóa tan đi bầu không khí yên ắng ấy. Ngô Phỉ cũng có cùng một mối nghi vấn với Hồng Ngài:
- Đúng đó! Không một vùng lãnh thổ nào không có lính canh phòng biên giới cả? Nhìn cứ như yêu giới mời chúng ta tới vậy.
Phàn Uyên cũng tán thành với hai người bạn đồng hành của mình.
- Ừ! Chúng ta thế này có phải là thuận lợi quá rồi không?
Vừa dứt lời thì đột nhiên Phàn Uyên nghe có tiếng bước chân trên cát từ xa vọng tới. Ba người họ lập tức tìm chỗ ẩn nấp và đề cao cảnh giác.
Theo sau những tiếng bước chân ấy là một toán người đang đi ngang qua chỗ họ đứng lúc nãy. Nhưng điều kì lạ là tay họ bị trói vào nhau như một chuỗi mắc xích, chân cũng đeo xiềng sắt trông giống như đang áp giải nô lệ. Họ bước đi lững thững như những cương thi đi theo tiếng gọi của thầy pháp vậy. Xung quanh có rất nhìu binh lính đi theo canh phòng nghiêm ngặt.
Ba người họ nấp sau một tảng đá lớn quan sát mọi việc.
- Áp giải phạm nhân hay gì mà đông quá vậy?
- Suỵt! Trời ơi huynh be bé cái mồm thôi A Ngài!. Bạ𝒏 đa𝒏g đọc 𝑡𝑟u𝒚ệ𝒏 𝑡ại ﹢ TR u𝙈TRUY𝖤N.𝘝N ﹢
Ngô Phỉ và Hồng Ngài thì thầm trao đổi với nhau với sự tò mò và hiếu kì. Phàn Uyên thì lại không tham gia vào cuộc thảo luận đó mà chỉ tập trung quan sát. Nhưng có lẽ vì quá tập trung nên khi bọn chúng đi khuất tầm mắt thì chàng đã rướn người theo để tiếp tục quan sát. Chẳng may chàng bị mất thăng bằng mà ngã chúi người về trước. Tuy chàng giữ lại được thăng bằng nhưng chàng đã gây ra một tiếng động lớn khiến bọn chúng chú ý.
- Là ai đang ở đó?
- Ra đây mau!
Ba người họ nhìn nhau đầy căng thẳng.
*Chết tiệt! Bị phát hiện rồi sao?*
Đang lúc ba người họ suy nghĩ cách ứng phó hay tốt hơn là đánh lạc hướng chúng thì bỗng đùng một cái, tảng đá lớn che chắn cho họ đã bị đánh vỡ tan tành. Ba người họ không kịp trở tay nên cũng bị đánh bay. Ngô Phỉ thấy hành động của chúng khẩn trương như vậy liền lấy làm lạ:
- Bọn chúng không dò la gì mà đánh thẳng sao?
Bọn chúng chẳng thèm đáp trả lại câu hỏi của chàng mà trực tiếp kéo quân tấn công. Ba người họ tuy có hơi bất ngờ nhưng đã nhanh chóng lấy lại phong độ và nghênh chiến với bọn chúng.
- Chúng ta chiến thôi! Tôi ngứa tay quá rồi.
- Nè A Phỉ, huynh chơi thân với Bạch Đình quá nên lây tính ngông của y rồi à?
Ngô Phỉ chỉ nhếch mép cười ròi tự tin nói:
- Chúng ta là ai chứ A Ngài? Là hai trong số Tứ Đại Chiến Thần đó!
Dứt lời, cặp bài trùng, Cuồng Phong Đại Mã lập tức xông trận càng quét kẻ thù như vũ bão khiến bọn chúng chẳng kịp trở tay.
Có một giai thoại về Tứ Đại Chiến Thần của thiên giới mà mọi người đều truyền miệng nhau. Người đời có hai biệt danh dành cho hai cặp Chiến Thần mà khi nhắc tới người ta đều biết về mối quan hệ của họ.
"Song Long Hổ Đấu" tức Phàn Long và Bạch Đình. Họ đều là Chiến Thần mạnh nhất, đại diện cho Thiên giới nhưng họ cũng là kẻ thù không đội trời chung trên chiến trường. Hai người họ sẽ chẳng bao giờ hợp tác vì mâu thuẫn trong chiến lược và cách dẫn binh. Nhưng vì là kẻ mạnh nhất nên họ được xếp với nhau như một kiểu so sánh.
"Cuồng Phong Đại Mã" chính là biệt danh dành cho Ngô Phỉ và Hồng Ngài. Chân thân của họ đều là những con ngựa khỏe nhất và nhanh nhất Thiên Giới. Trái với hai người kia, quan hệ giữa họ rất khắng khít nên nếu hợp tác trên chiến trường thì tốc độ của họ là vô đối, như một cơn siêu bão càng quét mọi mặt trận của kẻ thù.
Trở lại với trận chiến ở yêu giới, không ngoài dự đoán, Ngô Phỉ và Hồng Ngài đã nhanh chóng xử gọn đám binh lính đó. Bọn tuy yếu nhưng lại đông, cộng thêm có một tên thầy pháp đang điều khiển nên dù có đánh bại bao nhiêu tên thì lực lượng của chúng vẫn được bảo toàn. Ba người họ cứ đánh mãi như thế cũng không phải là cách.
- Đại hoàng tử à, ngài có cách gì không? Bọn chúng cứ thế này chúng ta đánh mãi cũng không ổn lắm đâu.
Trước sự cầu cứu của Hồng Ngài, Phàn Uyên cũng chỉ đành bất lực. Nhưng chàng để ý có một tên đang đứng ở xa kia, chỗ những tên "nô lệ" ban nãy.
*Hắn là ai nhỉ? Tuy hắn không làm gì nhưng hắn lại tỏa ra một luồng sức mạnh. Bọn lính lại đánh mà không biết mệt. Không lẽ...*
Dù chỉ là suy đoán nhưng bây giờ chỉ có thể thử xem như thế nào thôi. Phàn Uyên liền nói với Hồng Ngài bằng giọng điệu khẩn trương:
- Là hắn! Cái tên đang đứng đó! Chỉ cần đập chết hắn là bọn lính sẽ dừng lại thôi.
Nhưng Hồng Ngài đang bị bao vây rồi, chàng không thể chạy lại đó để xử hắn được. Bên này Phàn Uyên cũng đang bị khống chế tứ bề. Thấy tình hình nguy cấp Ngô Phỉ liền đột phá vòng vây chạy vụt lại chỗ tên thầy pháp đó và hạ đo ván hắn ngay lập tức. Thầy pháp đấu với Chiến thần thì chỉ có chết thôi.
Sau khi tên đó bị đánh gục thì y như Phàn Uyên nói, đám binh lính liền ngưng tấn công. Căn bản là chúng bị đánh bại rồi chỉ là chúng bị điều khiển bằng thuật con rối mà thôi. Đúng là yếu mà còn lắm mưu nhiều trò.
Sau khi đám người thầy pháp bị đánh bại thì toán "nô lệ" kia cũng đã lấy lại được ý thức của mình. Họ ngơ ngác và hoảng sợ với cảnh tượng trước mắt. Nhưng trong đó có một đứa bé rất bình tĩnh và kêu lớn:
- Ba vị ân nhân làm ơn cứu chúng tôi!
Ngô Phỉ nghe thấy liền bước lại gần cậu bé đó, đưa ánh mắt không chút thiện cảm nào nhìn cậu và lạnh giọng hỏi:
- Nè cậu bé! Chưa biết ta là thù hay bạn mà đã kêu cứu sao? Không sợ ta giết luôn nhóc à?
Cậu bé chẳng những không hoảng sợ mà ngược lại còn nhìn thẳng mặt chàng và dõng dạc nói:
- Là tiên nhân chắc sẽ không giết người bừa bãi đâu ha? Với nếu ngài muốn giết thì đã ra tay chung với lúc giết tên thầy pháp kia rồi!
Ngô Phỉ nghe xong liền cảm thấy ngạc nhiên:
*Nhóc này còn nhỏ mà biết phân biệt tiên khí rồi à? Lại còn thông minh nữa chứ! Con nít yêu giới đều thế à? Hèn chi...*
Không biết chàng nghĩ cái gì mà lại phì cười khoái chí như thế. Hồng Ngài đi đến cũng khó hiểu hỏi chàng:
- Nè làm gì cười một mình như tên dở hơi thế kia!
Ngô Phỉ khuơ tay và nói:
- Dở hơi cái đầu huynh! Mau đi cởi trói cho đám người này đi. Họ vô hại!
Nói xong chàng cúi xuống cởi trói cho cậu bé và nói ẩn ý:
- Này nhóc! Chắc nhóc có thân phận không đơn giản đâu ha?