Hạng Tây vẫn cảm thấy da mặt mình rất dày. Lừa bịp nhiều năm như vậy rồi, bị người đuổi, bị người mắng, bị người đánh cũng trải qua không ít. Nhưng cũng chưa có lần nào cậu cảm thấy quá sức ngượng ngùng.
Nhưng những lúc hai người ở cạnh nhau trong hoàn cảnh tế nhị như thế này, cậu lại sâu sắc cảm nhận được, da mặt dày cũng chia nhiều loại, mỗi người một kiểu. Cậu là thuộc kiểu da mặt dày khi làm chuyện xấu.
Còn Trình Bác Diễn thuộc về loại da mặt dày khi giở trò lưu manh.
Hơn nữa còn là loại cực phẩm.
Loại cực kỳ dày.
Hạng Tây chưa từng nghĩ đến quan hệ giữa cậu và Trình Bác Diễn, hoặc là nói cậu đối với Trình Bác Diễn và Trình Bác Diễn đối với cậu. Nếu Trình Bác Diễn muốn hôn một cái, sờ một cái,.. cậu cũng sẽ không cự tuyệt, còn cảm thấy rất thoải mái, tim cũng sẽ đập nhanh, sẽ đỏ mặt, sẽ hưng phấn.
Nhưng chuyện này nếu phải nói ra, cậu sẽ rất rất ngượng.
Anh muốn hôn em một cái.
Động đầu lưỡi.
Còn làm báo cáo.
Cậu không biết Trình Bác Diễn da mặt dày làm sao có thể nói lời này ra khỏi miệng, dù sao cậu trừng mắt nhìn Trình Bác Diễn cả nửa ngày, cũng không biết nên nói phê chuẩn hay nên nói không phê.
Chỉ trong vài giây khi cậu còn đang cân nhắc, Trình Bác Diễn đã nhích lại gần, hô hấp mang theo hương chanh quét đến mặt cậu.
"Em còn chưa phúc đáp lại đâu." Hạng Tây nhìn chằm chằm vào sống mũi của anh.
"Tôi chỉ tùy tiện báo cáo một chút thôi." Trình Bác Diễn nói, tay chống vào tường phía trên đầu cậu, nhẹ nhàng chạm vào môi cậu, nhỏ giọng: "Ý kiến phúc đáp của em là gì đều giống nhau cả."
Hạng Tây có chút choáng váng, không biết do trừng mắt nhìn hay do lời thầm thì dễ nghe của Trình Bác Diễn, cậu không mở miệng nữa.
Nhẹ nhàng nhích về trước đón anh, môi Trình Bác Diễn lập tức áp chặt vào.
Cái chuyện động đầu lưỡi này, Hạng Tây cũng không xa lạ gì, đây cũng không phải lần đầu tiên Trình Bác Diễn làm vậy, nhưng lần này cảm giác hoàn toàn khác trước.
Không có hoảng sợ cùng không biết phải làm sao. Khi lưỡi Trình Bác Diễn nhẹ nhàng đẩy qua hai hàm răng, Hạng Tây chỉ cảm thấy tim mình từ đang đập bang bang chuyển sang đập bang bang bang bang, sau đó thì cứ như mở súng máy vậy tạch tạch tạch tạch tạch tạch, hô hấp hỗn loạn.
May là không bị cảm, nếu không thì có khi nước mũi cũng xì ra mất.
Sau đó sẽ bị Trình mắc bệnh sạch sẽ cấp chín* đánh một trận...
(*)Nguyên văn: 九段: 9 dan: cấp bậc trong học võ có 10 dan. Nên 9 dan là cao thủ bệnh sạch sẽ á.
Trong đầu Hạng Tây loạn một đống không biết nghĩ gì, đầu lưỡi Trình Bác Diễn ở trong miệng cậu khuấy đảo, khiêu khích, lần lượt chạm vào dây dưa, khiến trong thân thể cậu như có một con cá chạch lửa, cứ uốn lượn vặn vẹo, chạm vào chỗ nào thì chỗ ấy như bị thiêu nóng.
Tay Trình Bác Diễn đặt lên eo cậu, tiếp đó sờ vào trong quần áo cậu. Từ eo chậm rãi trượt đến sau lưng. Cậu ôm lấy Trình Bác Diễn, túm lấy quần áo trên lưng anh, không biết mình muốn làm gì.
Nhưng khoảnh khắc này lại khiến vòng tay đang ôm eo cậu của Trình Bác Diễn siết chặt lại, hai tay hung hăng xoa lưng và eo cậu, nụ hôn cũng không còn ôn nhu, quấn lấy như vừa rồi nữa.
Hút, cắn, đầu lưỡi, kẻ răng.
Hạng Tây hơi chút thở không nổi.
Nhưng đây không phải là cảm giác mãnh liệt nhất hiện tại.
Cậu ôm chặt lấy Trình Bác Diễn, đáp lại sự tiến công và khiêu khích của anh. Thân thể như thiêu đốt, cậu chỉ muốn cùng thiêu đốt với Trình Bác Diễn như vậy.
Hai người cùng nhau thiêu đốt, anh nóng lên, em cũng bùng cháy, tất cả đều cùng bị thiêu đốt...
Mãi cho đến khi Hạng Tây không hiểu sao lại muốn ho khan, không thể nhịn được nữa, cậu mới không nguyện ý đẩy Trình Bác Diễn ra.
Trình Bác Diễn buông lỏng cậu ra, ở khoảng cách thật gần nhìn cậu.
Cậu đẩy mặt Trình Bác Diễn đi, quay đầu qua ho khan một trận thật lớn. Vốn đang thiếu dưỡng khí, lại ho một trận, cậu xém chút nữa là không thở được.
"Sao vậy?" Trình Bác Diễn vỗ lên lưng cậu: "Tôi liếm vào họng em hả?"
"Nếu thật liếm vào họng thì em đã ói ra rồi." Hạng Tây vừa muốn cười vừa muốn ho, phải khom lưng nghỉ một hồi lâu, cuối cùng cũng dịu lại được một tí, dựa vào tường hít một hơi thật sâu: " Ha, không biết sao lại đột nhiên muốn ho nữa."
"Tôi phải đi rồi." Trình Bác Diễn nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường: "Hôn hết hai phút."
"...Anh có phải rất rảnh không?" Hạng Tây thật sự không biết nên nói gì mới tốt: "Anh làm việc này còn tính giờ nữa hả?"
"Không có." Trình Bác Diễn cười cười, chỉnh quần áo lại. Vỗ mông cậu một cái, sau đó đi vào phòng bếp: "Trước khi hôn tôi có nhìn qua thời gian, xem có đến muộn không."
"Vậy anh đi đi, sắp trễ rồi phải không? Đã hai phút rồi, không xong mất." Hạng Tây theo vào phòng bếp, thấy Trình Bác Diễn đang khom lưng rửa mặt trước bồn rửa: "Em... phục anh rồi! Có phải anh còn muốn đánh răng nữa không!"
"Không cần đánh răng... Tôi chỉ rửa mặt thôi, cũng không thể để cả mặt dính nước miếng đi ra ngoài được." Trình Bác Diễn xoa xoa mặt.
"Có... sao?" Hạng Tây sờ miệng mình.
"Không biết." Trình Bác Diễn xán lại gần hôn lên mặt cậu một cái: "Được rồi, tôi đi đây. Chìa khóa dự phòng từ nay em giữ đi, không cần để ở phòng bảo vệ nữa, di động nhớ sạc pin."
"A, biết rồi." Hạng Tây kêu lên.
Sau khi Trình Bác Diễn rời đi, Hạng Tây đi rửa mặt. Cậu thật ra không phải vì rửa cái gì, chỉ là cảm thấy mặt mình nóng quá, mặt hiện lên trong gương còn đang ửng hồng. Nước còn đang trên mặt, nhìn qua cảm thấy không cần lau, chỉ cần dựa vào độ ấm trên mặt thì không đến một phút đã có thể làm khô nước rồi.
Cậu lấy khăn mặt xuống xoa xoa mặt, lại liếm môi. Cảm giác vừa rồi lại cuộn lên, cậu nhanh chóng dùng khăn mặt chà xát.
Lúc treo khăn mặt về, cậu mới phát hiện đó là khăn mặt của Trình Bác Diễn.
Cười ha ha vui vẻ chừng hai phút cậu mới xoay người ra phòng bếp.
Máy làm sữa đậu nành phát ra tiếng như ong kêu, sữa nấu xong, Hạng Tây cầm ly đến, đổ ra một ly, nếm thử, mùi vị cũng không tệ, chỉ là nhạt.
Cậu bỏ thêm hai muỗng đường, cầm ly ngồi xuống bàn trong phòng khách.
Bánh mì Trình Bác Diễn mua là bánh mì nguyên cám, nhìn rất xấu, nhưng ăn cũng không tệ. Hạng Tây vùi đầu một ngụm sữa một ngụm bánh mì mà ăn. Trong đầu còn chút rối loạn, thường thường sẽ nghĩ đến cảm giác vừa rồi, sau đó cả người sẽ như có điện đi qua mà dựng tóc gáy...
Đợi đến lúc đưa tay ra lấy bánh mì lại mò được một bịch trống không, cậu mới phát hiện ra mình đã ăn hết cả một bịch bánh mì to.
"Aizz..." Cậu nằm sấp lên bàn, tay xoa lấy bụng.
Hạng Tây không biết Trình Bác Diễn có đến muộn hay không, chỉ là lúc cậu đến siêu thị, chậm hơn vài phút so với bình thường. Vu Bảo Toàn đã mở cửa siêu thị, đang quét rác trước cửa.
"Ngại quá, ngại quá." Hạng Tây chạy đến: "Tôi đến muộn."
"Không trễ đâu, còn chưa đến giờ." Vu Bảo Toàn nhìn cậu: "Hôm qua cậu không ở lại trong siêu thị?"
"Ừm." Tuy nói một tháng có một hai ngày không ở trong siêu thị Tống Nhất vẫn cho phép, nhưng Hạng Tây vẫn có chút ngại, lấy chổi trong tay Vu Bảo Toàn qua.
"Đến nhà bạn hả?" Vu Bảo Toàn vừa mở dù che nắng lên vừa hỏi, nghĩ lại lại cười, hạ giọng nói: "Hay là đi ra ngoài với con gái."
"Là nhà của bạn." Hạng Tây quét sân: "Hơn nữa là chỉ có mình tôi thôi."
"Aìzz... chẳng vui gì vậy." Vu Bảo Toàn cười cười đi vào siêu thị.
Hạng Tây dọn dẹp trong siêu thị xong, cầm điện thoại vào phòng sạc pin, lúc khởi động máy lên liền nhảy ra mấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ Trình Bác Diễn.
Ngoài mấy cuộc từ đêm hôm qua ra, còn một cái là mới gửi đến nửa giờ trước.
Ảnh của em đã lưu vào máy tính chưa?
Hạng Tây ngẩn người, tiếp đó liền vui vẻ, gửi lại cho Trình Bác Diễn một tin, chưa lưu, quên mất rồi.
Hôm qua là vì lưu ảnh mới đến nhà Trình Bác Diễn, kết quả còn chưa làm được gì đã về rồi.
Không... cũng không phải chưa làm gì.
Hạng Tây chậc một tiếng, nhảy nhảy tại chỗ. Hiện tại đã không còn ngượng ngùng như trước đây nữa, mà còn bắt đầu có chút nhớ lại... da mặt cũng dày lên rồi.
Em có thời gian thì đến lưu lại đi, dù sao cũng có chìa khóa.
Nhìn tin nhắn của Trình Bác Diễn, Hạng Tây lại lấy chìa khóa trong túi ra xem xem. Chìa khóa cửa dưới lầu, chìa khóa nhà, còn có hai cái không biết là chìa khóa gì, cầm trong tay còn có thấy khá nặng.
Hạng Tây vẫn luôn không có khái niệm gì về chìa khóa, cậu không có chìa khóa thuộc về chính mình. Thuê nhà cũng là sau khi rời khỏi Triệu Gia Diêu, cầm lấy một cái chìa khóa đã từng nằm trong tay của vô số người, cậu không có cảm giác thuộc về.
Mà hiện tại, bộ chìa khóa trong tay này, là nhà của chính Trình Bác Diễn. Không có chủ nhà, không có khách trọ. Cậu có thể tùy thời đến đó, có thể ở đó nấu cơm, ăn cơm, xem TV, còn có thể vào phòng ngủ đi ngủ. Đương nhiên là có thể sẽ bị vua bệnh sạch sẽ bắt được, nhưng ngày hôm qua cũng không bị đánh mà.
Cảm giác rất tuyệt.
Không còn cảm giác không chỗ dung thân nữa.
Hai ngày nay, sân thể dục bên cạnh siêu thị có hoạt động, người đến siêu cũng nhiều lên. Người mua đồ nhiều, người đến xem nhiều, mà người thuận tay thuận chân này kia cũng nhiều.
Điểm này thì cậu rất có kinh nghiệm, trước đây cũng làm không ít.
Thuận lấy thuốc, lấy rượu,... không phải bởi vì thiếu thốn hay là không có tiền, chỉ là thuận tay thôi.
Cậu và Vu Bảo Toàn chậm rãi di chuyển trong siêu thị, mỗi người phụ trách một nửa. Vu Bảo Toàn có thể nhận ra mấy tên trộm không thì cậu không biết, nhưng mà cậu thì khẳng định có thể nhận ra.
Ví như cậu nhóc vào siêu thị lúc trưa kia.
Hình như là học sinh của trường bên cạnh, vào rồi thì cứ qua lại ở quầy đồ điện nhỏ nhỏ, cứ lấy cái này xem cái nọ.
Nhìn qua thì cũng chỉ như một người khách đang chọn đồ bình thường thôi, nhưng Hạng Tây lại có thể chắc chắn thằng nhóc muốn trộm đồ. Hơi chút lo lắng, ánh mắt luôn không đặt trên đồ vật trong tay, hơn nữa bộ dạng lúc xem đồ vật lại tỏ ra quá mức chuyên chú.
Hạng Tây đến gần, cách một kệ hàng, chậm rãi đi đến, nhìn cậu ta qua khe hở giữa kệ hàng.
Quả nhiên đi chưa được mấy bước, thằng nhóc kia đã một cái quạt điện nhỏ cỡ bàn tay, mở ra giả vờ thử, rồi từ từ chuyển vào bên túi của mình.
"Nè." Hạng Tây ở bên này gọi thằng nhóc một tiếng không lớn lắm, chỉ vừa đủ cho nó nghe thấy: "Cái đó không thể mở ra được."
Thằng nhóc hoảng sợ, tay giật bắn lên, trong mắt tất cả đều là kinh hoảng.
"Bên quầy thu ngân, có đồ dùng thử đó." Hạng Tây chỉ chỉ: "Cậu có thể qua bên đó xem."
"À." Thằng nhỏ đặt cái quạt điện về lại trên kệ, ánh mắt mơ hồ vừa nhìn kệ giá vừa chậm rãi đi ra ngoài, cuối cùng ra khỏi siêu thị.
Hạng Tây đi qua, bỏ cái quạt điện vào lại trong hộp, dọn dẹp lại một lần.
Hôm nay người rất nhiều, từ sớm đến giờ Hạng Tây còn chưa được dựa vào kệ nghỉ lấy miếng nào. Giữa buổi còn có người đưa hàng đến, cậu còn giúp chuyển hàng cả nửa ngày.
Đến trưa người vẫn còn rất nhiều, không ít người đến đây mua đồ ăn. Đến lúc ăn cơm, mọi người cũng không thể chỉ để một người ở ngoài, nên đành thay phiên nhau vào phòng nghỉ ăn.
Hạng Tây là người cuối cùng, lúc ăn xong đi ra, người vẫn còn đông.
"Nếu hoạt động bên sân vận động ngày nào cũng có, Tống ca chắc vui đến chết mất." Vu Bảo Toàn cười nói.
"Anh ấy mới không vui nổi, hai ngày nay đến bóng người cũng không thấy, lúc sớm đến tìm một chuyến thì nói người nhiều phiền muốn chết nên chạy trước." Trương Hân cầm cây lau nhà đến: "Hai người ai có thời gian thì đến lau chỗ cửa ra vào đi, vừa có người làm đổ sữa."
"Em đi cho." Vu Bảo Toàn nhận cây lau nhà rồi đi qua.
Ở cửa có một vũng sữa lớn, Vu Bảo Toàn lau vài cái, có người rảo bước đi tới, xém nữa là giẫm vào cây lau nhà, cậu ta nhanh chóng nói một câu: "Ngại quá."
"Không sao." Người kia nói.
Hạng Tây đang sửa sang lại kệ hàng bị lộn xộn, vừa nghe thấy tiếng người này, đã quay phắt đầu lại.
Khi nhìn thấy rõ người vừa vào cửa, cậu có chút không dám tin vào mắt mình, phải khống chế mới không hét ra một tiếng.
Man Đầu?
Man Đầu và cậu đưa mắt nhìn nhau, không có chào hỏi, cũng không có biểu cảm gì, chỉ là giống như những khách hàng khác, đi vào quầy để đồ ăn.
Hạng Tây do dự một chút, để đồ trên tay vào chỗ, rồi chậm rãi đi theo qua kia.
Man Đầu gầy đi rất nhiều, trước đây còn luôn chê cười cậu gầy, vậy mà giờ lại gầy như cái cần câu, lại còn bị cà thọt.
Quần áo trên người đều rất bẩn, nhìn thấy là bộ dạng vài ngày rồi không thay, cách xa cả ba bước Hạng Tây còn có thể ngửi thấy mùi mồ hôi trên người Man Đầu.
Trước đây Man Đầu không hề như vậy, hai người bọn họ luôn rất chú ý, trên người mà có mùi là chuyện không thể bỏ qua.
"Cái này có phải là còn vị sữa nữa phải không?" Man Đầu cầm lấy một hộp bánh quy nhìn nhìn, quay đầu hỏi cậu một câu.
"Vâng." Hạng Tây gật đầu, đi qua lấy cho cậu ta một hộp vị sữa, sau đó đè thấp giọng : "Cậu sao lại thế này!"
"Tôi đã sớm biết cậu ở đây." Man Đầu cúi đầu nhìn cái hộp, lại đưa tay cầm một hộp khác, nhìn qua lại hai hộp: "Cũng biết cậu đang tìm tôi."
Khả năng giả vờ của Man Đầu so với thằng nhóc lúc nãy chuyên nghiệp hơn nhiều, nhìn chỉ thấy chỉ là một khách hàng vừa hỏi người bán này nọ vừa chọn đồ bình thường.
"Cậu mẹ nó sao lại như thế này?" Hạng Tây chỉ chăm chăm vào chuyện này.
"Ngay từ đầu đã chạy không thoát." Man Đầu dùng ngón tay gõ lên hộp, nói rất nhanh: "Sau đó mẹ nó còn bị bệnh, Nhị Bàn còn đi tìm tôi, liền phải trốn đông trốn tây, có người nói cậu bỏ chạy rồi, tôi vừa nghĩ đến khẳng định là vì tôi, nên mới muốn tìm cậu..."
"Nói trọng điểm, tiền đâu." Hạng Tây nói.
"Đàm Tiểu Khang lừa tiền của ông đây, tôi tìm không được hắn..." Man Đầu nói ra lại rất bình tĩnh. Tựa như chuyện đã qua nửa năm, cậu ta cũng đã chết lặng.
"Đàm Tiểu Khang?" Hạng Tây xém chút nữa là không kiềm được thanh âm, tay hung hăng nắm chặt thành quyền, khớp ngón tay phát ra tiếng răng rắc.
"Không nói đến chuyện này nữa, qua rồi. Tôi hôm nay là đến xem cậu, nói tạm biệt." Man Đầu đặt chiếc hộp lại kệ hàng, cầm lấy một hộp bánh quy nhỏ hơn.
"Đi đâu." Hạng Tây nhìn chằm chằm vào mặt Man Đầu, cảm thấy có chỗ không thích hợp: "Về nhà sao?"
"Tôi thấy cậu rất tốt." Man Đầu quay sang nhìn cậu: "Cậu tự lo cho mình cho tốt, Tiểu Triển, loại người như chúng ta, có thể có đường để đi rất không dễ dàng, đặc biệt còn là con đường tốt."
Hạng Tây không nói gì.
"Cậu vẫn luôn nói tôi không phải là bạn của cậu, tôi nghĩ lại, tốt nhất đừng là bạn, cũng chưa từng có ai thấy tôi đến đây." Man Đầu cầm bánh quy, khập khiễng đi đến quầy thu ngân, lại quay đầu nhỏ giọng nói: "Cậu tự lo cho mình cho tốt, đừng tìm tôi nữa. Tôi biết cậu xem tôi là bạn là được rồi."
Hạng Tây đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng không nói gì. Nhìn Man Đầu khập khiễng đi đến quầy thu ngân, đưa tiền, lại cầm một hộp bánh quy nhỏ kia khập khiễng từ từ đi ra khỏi siêu thị.
Giữa trưa, trời rất nắng, ánh mặt trời chói đến trắng sáng, khiến người ta cơ hồ không thể mở mắt ra được.
Lúc Hạng Tây ra ngoài cửa siêu thị, thân ảnh Man Đầu đã như bị hòa tan, biến mất trong ánh sáng trắng bao trùm toàn ánh mắt.
Man Đầu có thể gặp chuyện chẳng lành không?
Đây là phản ứng đầu tiên của Hạng Tây.
Nhưng cậu cũng không truy vấn, cũng không ngăn cản Man Đầu.
Người với người đều không giống nhau, cậu và những người bình thường trên thế giới này không giống nhau. Cậu có thể cố gắng dung nhập vào cuộc sống của người "bình thường", là vì cậu có Trình Bác Diễn.
Bắt đầu từ giây phút Trình Bác Diễn vươn tay ra với cậu, cậu và Man Đầu đã không còn giống nhau nữa.
Đều cùng xuất thân từ Triệu Gia Diêu, Man Đầu lại vật lộn mà trượt về một con đường khác, bất lực và như chẳng thể thay đổi. Con đường đó song song với Triệu Gia Diêu, có lẽ sẽ cắt ngang, hoặc có lẽ sẽ cứ như vậy.
Mà cậu, không phải là Trình Bác Diễn.
Cậu không có tiền bạc hay sức lực để vươn tay ra với Man Đầu.
Dù cho cậu có vươn tay, cũng không đủ sức để giữ lấy Man Đầu. Nếu cậu không biết tự lượng sức mình mà vươn tay, có lẽ còn sẽ khiến bước chân Trình Bác Diễn đang kéo cậu cũng sẽ lảo đảo.
Man Đầu cũng rõ ràng điều này.
Cậu tự lo cho mình cho tốt. Cậu ta nói những lời này đến hai lần.
Bọn họ đều có thể tự mình hiểu lấy những điều như vậy, loại người này, sẽ đi con đường như vậy, như vậy mới là dáng vẻ bình thường, mới là quỹ tích của bọn họ. Cho dù là Bình thúc hay Nhị Bàn, đều đi theo con đường như vậy, trăm sông đổ về một biển.
Có thể lên được con đường "tốt", đã ít lại càng ít.
Tựa như cậu luyến tiếc để một "người bình thường" như Trình Bác Diễn vì cậu mà chịu ảnh hưởng, Man Đầu cũng không nguyện ý khiến cậu lại bị kéo về trong bóng tối.
Cho dù cả thế giới này đều là ánh sáng, chỉ cần vừa không để ý sẽ lại đụng tới bóng tối.
Cả một buổi chiều, Hạng Tây đều đứng trong siêu thị, nhìn khách hàng ra ra vào vào, không tìm kiếm Man Đầu nữa, hoặc là những người giống Man Đầu.
Trên thế giới này, quá khứ của cậu và Man Đầu, tương lai Man Đầu không thể biết trước, thật sự là vô hình với tất cả mọi người, tựa như chúng chưa từng tồn tại.
Sự chia cắt nhỏ nhoi giữa cậu và Man Đầu, có lẽ sẽ không còn ngày gặp lại nữa.
Sau khi tan tầm, Hạng Tây tắm rửa một cái, ra ngoài mua một phần thức ăn nhanh rồi trở về. Cậu ngồi trong phòng, vừa ăn vừa xem TV.
Không thể nói rõ được là cảm giác gì.
Bất lực là cảm nhận lớn nhất.
Hôm nay, Trình Bác Diễn lại không tan tầm đúng giờ, lúc gọi điện tới đều đã qua tám giờ.
"Ăn chưa?" Trình Bác Diễn hỏi cậu.
"Em ăn từ lúc tan tầm rồi." Hạng Tây nhìn hộp cơm trên bàn, đứng lên đem ném vào thùng rác ở ngoài cửa: "Anh hôm nay chắc mệt lắm ha?"
"Ừm, thật sự mệt lắm." Trong thanh âm Trình Bác Diễn sự mệt mỏi hiện lên rất rõ ràng: "Buổi tối em đến đây lưu ảnh sao?"
"Không đi đâu, anh trở về ăn chút gì rồi đi ngủ đi." Hạng Tây thở dài: "Anh có khi nào mệt chết luôn không?"
"Không đến mức đó, trước đây tôi ba ngày không ngủ cũng chưa có chết đâu." Trình Bác Diễn nở nụ cười: "Nói cho em chuyện này, hôm nay tôi hỏi lão đại rồi, địa chỉ của Lục lão tiên sinh, em... còn muốn đến tìm ông ấy không?"
"Đi chứ." Hạng Tây không chút suy nghĩ: "Em muốn đi."
Đúng vậy, nhất định phải đi.
Cậu tự lo cho mình cho tốt.
Cậu tự lo cho mình cho tốt.
Thanh âm Man Đầu ghé vào tai cậu lại vang lên.
Không sai, phải thật tốt. Đây là chuyện cậu có thể làm, cũng là chuyện quan trọng nhất cậu có thể làm. Cậu không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể giúp cậu duy trì và bước tiếp trên "con đường tốt" được, cậu không thể bỏ qua.
"Vậy em nhớ một chút." Trình Bác Diễn nói.
"Anh gửi tin nhắn qua cho em đi, em lấy bút viết địa chỉ thì phải viết đến sáng mai mất." Hạng Tây gãi đầu.
"À, tôi quên mất, một lát tôi gửi tin nhắn cho em." Trình Bác Diễn ngáp một cái: "Cơm tôi cũng không muốn ăn, định trở về rồi trực tiếp đi ngủ luôn."
Nói đến ngủ, Hạng Tây đột nhiên nhớ đến cậu còn chưa giúp Trình Bác Diễn đổi ga giường, lập tức có chút băn khoăn: "Em quên đổi ga giường giúp anh rồi."
"Cũng không phải thật sự để em làm." Trình Bác Diễn cười cười: "Mai có thời gian rồi tôi đổi."
"Vậy anh chịu được không?" Hạng Tây có chút lo lắng.
"Đã nói tôi không mắc bệnh sạch sẽ." Trình Bác Diễn thở dài.
"Về sau đừng nói mấy lời nghe giả trân vậy nữa có được không?" Hạng Tây chậc một tiếng: "Anh nói anh không bệnh sạch sẽ cũng giả trân như em nói em có văn hóa riêng vậy."
Trình Bác Diễn không nói gì, trong điện thoại chỉ nghe anh cười hồi lâu.
"Làm người sống thật một tí không được sao." Hạng Tây lại bồi thêm một câu.
"Không nhiều lời với em nữa." Trình Bác Diễn cười nói: "Tôi đi về trước đây, buổi tối nếu đến mười giờ còn chưa ngủ sẽ gọi điện thoại cho em."
"Vâng." Hạng Tây lên tiếng.
"Hôn một cái đi." Trình Bác Diễn đột nhiên hạ thấp thanh âm.
"Hả?" Hạng Tây ngẩn người. Khi Trình Bác Diễn hạ giọng nói chuyện vốn đã rất dễ nghe rồi, bây giờ giọng nói còn truyền từ ống nghe vào lỗ tai, khiến cho từ tai phải đến khuỷu tay phải, eo phải rồi đùi phải đều như bị điện giật một đường, cậu nhất thời ngã người lên giường: "Ai da, em bị liệt nửa người rồi..."
"Liệt nửa người?" Trình Bác Diễn nghe cậu nói đến sửng sốt, qua vài giây mới nói: "Liệt nửa người cũng không sao, miệng cũng không bị liệt, nào hôn một cái."
"Anh có nhân tính hay không vậy?" Hạng Tây vui vẻ: "Em cũng bị liệt nửa người rồi... Anh nói tiếp vài câu nữa đi, hạ thấp giọng như vậy nói."
"Vì sao?" Trình Bác Diễn rất phối hợp mà hạ giọng xuống.
"Dễ nghe." Hạng Tây nằm trên giường nhắm chặt mắt: "Lại nói vài câu nữa đi."
"Hạng Tây, có phải em bị tôi mê chết rồi không... Người vừa đẹp trai, giọng nói lại dễ nghe..." Trình Bác Diễn thấp giọng nói. Vậy mà không cười.
"Không biết xấu hổ ghê." Hạng Tây vừa cười vừa nói.
"Vậy nói mấy cái đứng đắn." Trình Bác Diễn nở nụ cười, lại tiếp tục nhẹ giọng nói: "Chỉ là sau lưng tôi là người cực không biết xấu hổ phải làm sao bây giờ. Hay là tôi đọc vài ca chỉnh hình cho em vậy..."
Hạng Tây không nói gì, lúc sau Trình Bác Diễn nói gì cậu đều chưa nghe rõ, chỉ cảm thấy thanh âm đang nhẹ nhàng gãi bên tai, rất êm tai, hơn nữa còn rất... gợi cảm.
"Sau khi trị liệu kết quả không tốt, anh ta được xuất viện về nhà nghỉ ngơi hơn mười ngày mới tiếp tục nhập viện điều trị bằng liệu pháp ozone, thần kinh biểu mô vùng mông..." Không biết Trình Bác Diễn đang đọc cái gì.
"Nghe không hiểu." Hạng Tây nhỏ giọng nói, cứ như vậy một lúc, nghe giọng của Trình Bác Diễn, cậu đột nhiên cảm thấy không thể khống chế: "Được rồi."
"Hửm?" Trình Bác Diễn dừng lại: "Nghe đủ rồi?"
"Nghe đủ rồi, anh về nhà đi." Hạng Tây nói: "Bye bye!"
Không đợi Trình Bác Diễn bên kia trả lời, Hạng Tây đã cúp điện thoại.
Sau đó lại ném điện thoại lên giường, trở người nằm cuộn người lại, đưa tay cởϊ qυầи xuống.
Cậu mẹ nó đúng là huyết khí phương cương mà...
- HẾT CHƯƠNG 54 -