"Hỏa hoạn ở Triệu Gia Diêu?" Trình Bác Diễn ngẩn người, quay đầu nhìn TV chằm chằm.
"Ở phụ cận Triệu Gia Diêu, bên phía ngõ nhỏ, cách Đại Oa không bao xa, ở đó có phòng không ai ở." Hạng Tây nắm lấy cánh tay anh không buông, trong giọng nói mang theo run rẩy: "Là Man Đầu! Nhất định là Man Đầu! Chính là cậu ta làm!"
"Em trước đừng gấp." Trình Bác Diễn vỗ vỗ cánh tay cậu: "Anh xem tin tức thử."
"Em xem qua rồi!" Hạng Tây rống lên một tiếng: "Em xem rồi! Triệu Gia Diêu! Ở bên trong Đại Oa! Đó là địa bàn của Bình thúc! Hỏa lớn như vậy!"
Trình Bác Diễn bị cậu rống đến hoảng sợ, nhanh chóng ôm lấy, liên tiếp vỗ lên lưng cậu: "Được, được, được, anh biết rồi, em đừng sốt ruột."
"Chỉ có một người bị bỏng." Hạng Tây còn nói một chuỗi: "Chỉ có một người, đến cùng là ai bị bỏng, là Man Đầu hay là Bình thúc hay là Nhị Bàn... Đưa đến bệnh viện, sẽ đưa đến chỗ các anh không..."
"Anh biết, anh biết rồi." Trình Bác Diễn dùng lực xoa xoa lưng cậu: "Anh lập tức đến bệnh viện, nếu không phải ở bệnh viện của tụi anh, anh cũng nhất định giúp em hỏi bạn học của anh xem có ở chỗ bọn họ hay không. Em đừng sốt ruột, anh giúp em hỏi thăm, nhất định giúp em nghe ngóng, anh cam đoan."
Trong bản tin không có thêm thông tin gì nữa, chỉ biết là hỏa hoạn rất lớn, thiêu cháy ba tòa lầu cũ. Nhưng vì đều không có người ở, cho nên không tạo thành tổn thất quá lớn, cũng không có mấy thương vong.
Nhưng người bị thương kia là ai, có phải là người phóng hỏa hay không, bản tin không nói đến, chỉ nói sẽ tiếp tục theo dõi.
Hạng Tây ngồi bên bàn vùi đầu ăn bữa sáng Trình Bác Diễn mang về, không tiếp tục nói gì nữa, cũng không xem TV nữa. Trình Bác Diễn cảm thấy bữa sáng này cũng không tệ lắm, nhưng vì chuyện lộn xộn này, anh không còn khẩu vị gì, ăn cũng không ra vị, tùy tiện ăn hai miếng rồi không ăn vô nữa.
"Anh đưa em đi." Trình Bác Diễn đứng lên: "Đưa..."
"Không cần." Hạng Tây ngược lại ăn rất nhiều. Cậu ăn sạch phần của mình lại lấy phần Trình Bác Diễn chưa ăn xong đều ăn hết, lau miệng, nhanh chóng dọn dẹp hộp thức ăn đến túi to túi nhỏ: "Anh không tiện đường, em ra cổng đợi xe buýt."
Trình Bác Diễn nhìn cậu, không nói thêm gì nữa.
Trình Bác Diễn lái xe đưa Hạng Tây đến trạm xe buýt, lúc Hạng Tây xuống xe, Trình Bác Diễn níu cánh tay cậu: "Hạng Tây."
"Vâng?" Hạng Tây quay đầu lại.
"Chờ điện thoại của anh, đừng chạy lung tung." Trình Bác Diễn nói.
"Vâng." Hạng Tây gật đầu: "Anh yên tâm, em sẽ không xằng bậy đâu."
"Đi đi." Trình Bác Diễn mỉm cười.
Hạng Tây đi đến trạm đợi xe buýt, xe Trình Bác Diễn ngừng tại chỗ một lát mới chậm rãi lái đi. Cậu khe khẽ thở dài, dựa vào biển quảng cáo.
Nếu là mấy tháng trước, nghe được tin tức kiểu này cậu sẽ liều lĩnh đi đến Triệu Gia Diêu, giống như lần trước chạy đến xưởng lậu kia vậy.
Nhưng hôm nay cậu không làm vậy, trong lòng hốt hoảng từng đợt, kinh hoảng từng đợt, nhưng cậu lại không định đến xem.
Trừ việc cậu không dám đến gần Triệu Gia Diêu ra, cậu biết rõ việc lần này không nhỏ. Nếu thật sự có liên quan đến Man Đầu, cậu đi nhất định sẽ gặp rắc rối. Hơn nữa đối với Man Đầu cũng không giúp được một tí gì.
Tuy rằng cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng chuyện duy nhất cậu có thể làm chính là chờ điện thoại của Trình Bác Diễn.
Lúc đến siêu thị thời gian coi như thích hợp, sau khi cậu mở cửa siêu thị thì Vu Bảo Toàn vừa chạy xe điện tới.
"Chào buổi sáng!" Vu Bảo Toàn phất phất tay với cậu.
"Chào." Hạng Tây mỉm cười.
Cùng Vu Bảo Toàn quét sân sạch sẽ xong, Trương Hân và Hà Tiểu Như cũng đến. Trương Hân chào hỏi hai người bọn họ rồi đi vào thay quần áo, Hà Tiểu Như chào hỏi Vu Bảo Toàn, khi nhìn thấy Hạng Tây thì cúi đầu chạy bước nhỏ thẳng vào trong siêu thị.
Hạng Tây vừa mới nặn ra một nụ cười cũng đành phải ngừng lại, Vu Bảo Toàn vỗ vai cậu: "Ngày đó cậu từ chối thẳng thừng quá, xem chừng Tiểu Như cần phải thêm một thời gian nữa mới bình thường lại được."
"Tớ không muốn đánh thái cực." Hạng Tây nói: "Cứ tới tới lui lui rồi lại sinh ra hiểu lầm này kia càng nói không rõ được."
Vu Bảo Toàn cười ha ha hai tiếng.
Buổi sáng khách hàng không nhiều, Trương Hân vừa sửa sang lại kệ hàng vừa trò chuyện với Tiểu Như: "Bên nhà chị còn nhìn thấy ánh lửa, qua rất lâu mới được dập tắt."
"May là không có người ở." Hà Tiểu Như nói.
"Đang nói chuyện hỏa hoạn tối nay sao?" Hạng Tây đang định đi lau nhà, vừa nghe hai người nói chuyện thì dừng lại. Nhà Trương Hân không ở Triệu Gia Diêu, nhưng ở cùng hướng với nơi đó.
"Ừ, em cũng biết đúng không?" Trương Hân nói: "Sợ thật, nghe nói còn có cảnh sát đến, chị cũng thấy kỳ, hỏa hoạn còn cần cảnh sát đến nữa hả?"
"Cảnh sát?" Hạng Tây ngẩn người.
"Ừa." Trương Hân gật đầu: "Chị cũng là lúc sáng ăn sáng mới nghe người ta bàn tán, không biết có phải lửa lớn quá nên nhờ bên cảnh sát giúp đỡ không?"
Hạng Tây không nói gì, lòng trùng xuống.
Cậu cảm thấy có thể xác định chính là do Man Đầu làm, nhưng cậu không biết vì sao Man Đầu lại muốn phóng hỏa ở mấy cái phòng cũ kia làm gì. Lúc còn nhỏ, bên kia đã không có người ở, chỉ dùng để nuôi gà, tất cả đều là nhà đổ nát.
Man Đầu thiêu hủy mấy căn nhà đó có ý nghĩa gì?
Vì sao lại không thiêu Bình thúc với Nhị Bàn?
Nhưng... nếu Man Đầu đi phóng hỏa nhà của Bình thúc và Nhị Bàn... cậu lại càng cảm thấy không rét mà run, như vậy không phải là phóng hỏa nữa mà là gϊếŧ người.
Tuy rằng trong lòng cậu rất ghét Bình thúc và Nhị Bàn, nhưng cho dù chính mình suýt nữa đã bị Bình thúc hại chết ở nơi hoang dã, cậu cũng chưa từng nghĩ đến gϊếŧ chết hai người nằm trong góc tối trong lòng cậu là Bình thúc và Nhị Bàn kia.
Không biết là do gan không đủ lớn, hay là hận không đủ sâu.
Cả buổi sáng cậu vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện này, càng nghĩ càng không rõ, càng không rõ lại càng muốn nghĩ, càng nghĩ lại càng cảm thấy không thở nổi.
Lúc đặt cơm trưa, cậu không đặt, không muốn ăn, chỉ đến cửa sau siêu thị trong ngõ ngồi.
Cậu bây giờ không còn hút thuốc nữa. Tuy rằng Trình Bác Diễn không cưỡng chế cậu không hút thuốc, nhưng đã từng nói cậu đừng hút nữa, cậu liền không hút.
Nhưng lúc này cậu vẫn lấy hộp thuốc lá ra, đốt thuốc ngậm vào.
Sương khói bay lên trước mắt, trong đầu cậu bắt đầu có chút trống rỗng.
Lúc gần hết giờ nghỉ, Trình Bác Diễn gọi điện thoại đến, Hạng Tây vẫn còn ngồi ở cửa, di động cầm trong tay, vừa nghe chuông reo liền bắt máy: "Alo?"
"Người đó ở bệnh viện tụi anh..." Giọng nói Trình Bác Diễn truyền đến.
"Là Man Đầu sao!" Hạng Tây bật đứng lên.
"Còn chưa rõ, chưa hỏi được danh tính." Phỏng chừng Trình Bác Diễn đang ở WC, bên kia có tiếng xả nước: "Hơn nữa còn có cảnh sát canh gác, tình huống cụ thể cũng không có cách nào hỏi nhiều hơn được."
"Cảnh sát." Hạng Tây vừa nghe đến hai chữ này nhất thời chân mềm nhũn tựa vào tường.
"Buổi chiều anh lại hỏi thử xem sao." Trình Bác Diễn nói: "Chiều tan tầm anh đi tìm em."
"Đừng hỏi." Hạng Tây cắn môi: "Hỏi nhiều rồi nếu thực sự có chuyện gì cảnh sát lại nghi ngờ anh, đừng hỏi."
"Anh biết nên hỏi như thế nào mà." Trình Bác Diễn mỉm cười: "Buổi tối em đừng ra ngoài, chờ anh."
"Vâng." Hạng Tây lên tiếng.
Sau khi hoạt động ở sân vận động kết thúc việc buôn bán của siêu thị lại khôi phục lại bình thường, người cũng không nhiều như đợt đó, nhưng cả buổi chiều Hạng Tây đều đi đi lại lại trong siêu thị. Cậu không định cứ đứng mãi ở một chỗ, vừa dừng lại lại lo sợ.
"Aizz." Vu Bảo Toàn ở quầy thu ngân vừa chơi điện thoại vừa trò chuyện với Trương Hân , đột nhiên vỗ vào quầy thu ngân: "Mọi người xem tin tức chưa, nói là trong phòng bị hỏa hoạn kia hình như có chứa ma túy."
"Cái gì?" Trương Hân lập tức ghé qua.
Hạng Tây vừa nghe lời này cả người cứ như bị quất một roi. Đầu tiên là sửng sốt, tiếp liền vọt tới quầy thu ngân, một phen đoạt lấy điện thoại của Vu Bảo Toàn: "Tớ xem xem."
Hạng Tây nhìn chằm chằm màn hình di động, bên trên có mấy tấm ảnh hỏa hoạn, nhưng chữ trên đó cậu vậy mà lại không biết chữ nào. Vốn xem chữ đã chậm, lần này còn đang sốt ruột, chữ trước mắt tất cả đều nhìn không rõ.
"Vẫn là nghe đồn thôi." Vu Bảo Toàn nói: "Nhưng mà nói nghe rất thật, không biết bản tin buổi tối có nói đến không."
"Chị thấy chắc là thật rồi." Trương Hân nói: "Nói không chừng cảnh sát đến là vì chuyện này?"
Ma túy?
Hạng Tây trả điện thoại lại cho Vu Bảo Toàn, ngồi xuống chỗ quầy thu ngân.
"Aizz." Trương Hân đẩy cậu một cái: "Ngồi ở đâu đây, mệt thì đến phòng nghỉ ngồi một chút đi."
Hạng Tây đứng dậy, không đến phòng nghỉ mà chậm rãi đi đến giữa kệ hàng.
Cái này chỉ là tin đồn chưa chứng thực, nhưng Hạng Tây lại lập tức tin tưởng, đây là thật.
Đoạn thời gian cuối lúc cậu còn ở Đại Oa, Nhị Bàn không ngừng đưa những người kia đến chỗ Bình thúc. Những người đó không cùng chung một "vòng" với Bình thúc, mà đều là "vòng người phạm phải những chuyện lớn."
Hạng Tây không biết chắc bọn họ đến cùng có phải làm chuyện này hay không, nhưng cậu biết lão Tứ người gọi cậu qua mua cơm, nghe Man Đầu nói hắn ta có đàn em bán thuốc ở quán bar.
Hạng Tây cảm thấy lạnh lẽo từ đầu ngón tay chậm rãi lan ra toàn thân.
Man Đầu đánh cược tính mạng để làm việc hệ trọng.
Buổi chiều sau khi tan tầm, Hạng Tây giúp các đồng nghiệp ca tối sắp xếp hàng hóa xong rồi trở lại phòng của mình.
Lúc này hẳn nên đi ăn gì đó, nhưng cậu không đói bụng. Từ sáng đến giờ, đến cả nước cậu cũng không uống lấy một ngụm, nhưng lại không cảm thấy gì cả, không khát cũng không đói.
Từ trong lòng đến trong đầu đều ngột ngạt.
Điều hòa trong phòng đang bật, cậu lại vẫn cảm thấy khó thở, hít sâu chưa được hai giây lại bị chặn lại.
Cậu mở TV lên, chờ bản tin lúc tám rưỡi. Cậu cứ ngồi ngơ ngác trên giường như vậy đến tám giờ hơn, di động reo lên, là điện thoại của Trình Bác Diễn.
"Anh tan làm rồi?" Hạng Tây tiếp điện thoại. Hơn hai giờ không nói chuyện, cổ họng cậu đã khô khốc.
"Tan rồi, cũng đến trước cổng siêu thị rồi." Trình Bác Diễn nói: "Em đi ra hay là anh đi vào luôn?"
"Anh... vào đi." Hạng Tây không muốn bỏ lỡ tin tức: "Anh đậu xe đi, em đi ra dẫn anh vào."
Trình Bác Diễn đậu xe ở ven đường, lúc xuống xe Hạng Tây đã từ trong ngõ cạnh siêu thị đi ra, vẫy tay với anh.
Anh cầm túi to từ trong xe xuống,đi qua đưa cho Hạng Tây: "Không biết em có thích ăn hay không."
"Cái gì vậy?" Hạng Tây nhận lấy cái túi nhìn vào bên trong. Bên trong có hai ly lớn từ quán trà sữa, một ly là trái cây tô, còn ly kia là thạch sương sáo, cả hai đều còn lạnh.
"Anh đoán em không ăn cơm." Trình Bác Diễn đưa tay qua nhéo nhéo gáy cậu: "Mấy cái này đều lạnh, ngon miệng, lúc tâm tình không tốt thì ăn một ít đồ ngọt."
Hạng Tây cúi đầu cầm lấy hai cái ly, dẫn Trình Bác Diễn đi từ cửa sau vào phòng, một câu cũng không nói. Cảm giác khó chịu trong lòng cũng được cái lành lạnh trong tay xoa dịu đi rất nhiều.
"Anh có xem tin tức trên điện thoại không?" Sau khi vào phòng, Hạng Tây ngồi lên giường, dùng muỗng múc trái cây ăn hai ngụm, mùi vị rất ngon: "Nói là có... ma túy. Bây giờ em đang chờ xem tin tức."
"Ừm, anh có nghe nói." Trình Bác Diễn ngồi vào bên cạnh cậu, ôm vai cậu: "Xem xem tin tức nói như thế nào đi."
"Bệnh viện bên anh..." Hạng Tây vừa ăn vừa nhỏ giọng hỏi, mở miệng rồi lại có chút không dám hỏi tiếp. Cậu một mặt vừa hy vọng đó là Man Đầu, một mặt lại không mong đó là Man Đầu.
"Là một người trẻ khoảng hai mươi tuổi." Trình Bác Diễn nói.
Tay cầm muỗng của Hạng Tây dừng lại, trên muỗng đang múc lên một miếng xoài, chưa kịp đưa đến bên miệng đã rơi xuống quần áo: "Là Man Đầu, khẳng định là Man Đầu."
"Còn chưa chắc chắn." Trình Bác Diễn bóc miếng xoài trên quần áo cậu lên, nhìn hồi lâu cũng không biết nên quăng chỗ nào: "Nhưng mà bị thương không nặng, diện tích bỏng không lớn, trên người chủ yếu chỉ là ngoại thương thôi."
"Ngoài thương?" Hạng Tây nhíu mày, lại nhìn miếng xoài trên tay Trình Bác Diễn: "Ném xuống sàn đi, thùng rác nằm ngoài cửa lận."
Trình Bác Diễn đứng lên, định đem miếng xoài ra ngoài cửa ném.
Vừa đứng lên, Hạng Tây cũng đã đứng lên, kề sát bên anh. Anh ngẩn người rồi mỉm cười, đưa tay ôm lấy vai Hạng Tây, hai người cùng song song đi ra cửa, mở cửa, đi ra ngoài, ném miếng xoài đi.
Quảng cáo trên TV phát xong, nhạc bản tin vang lên, Hạng Tây vụt ngồi thẳng dậy, ly đang cầm trong tay xém nữa cũng bị cậu bóp dẹp.
"Đừng bóp." Trình Bác Diễn cầm cái ly lại, múc một muỗng xoài: "Muốn ăn xoài phải không?"
"Vâng." Hạng Tây nhìn TV chằm chằm.
Trình Bác Diễn đưa miếng xoài đến bên miệng cậu, cậu há miệng ngậm lấy.
Tin tức đầu tiên quả nhiên là tin về hỏa hoạn, lúc người dẫn chương trình đang nói mấy lời mở màn vô nghĩa, Trình Bác Diễn vừa nhìn đã thấy được chữ ở phía dưới màn hình.
Ở hiện trường hỏa hoạn tại Triệu Gia Diêu phát hiện công cụ chế tạo ma túy, nghi ngờ đó là một hang ổ sản xuất ma túy.
Ngay sau đó màn hình chuyển đến hiện trường hỏa hoạn, phóng viên cầm micro đứng phía trước một căn phòng đã bị thiêu rụi một nửa.
Đoán chừng Hạng Tây không xem chữ kịp, nhưng nghe thì vẫn có thể hiểu được.
Cậu vẫn luôn không nhúc nhích nhìn màn hình, tay khẽ run. Cánh tay vẫn luôn ôm lấy vai cậu của Trình Bác Diễn cũng có thể cảm nhận được cơ thể cậu run rẩy.
"Hạng Tây." Sau khi tin tức phát xong, Trình Bác Diễn thu cánh tay lại, nhẹ nhàng gọi cậu một tiếng.
"Anh nghe thấy không?" Hạng Tây nói, mắt vẫn nhìn chằm chằm TV.
"Nghe thấy." Trình Bác Diễn nói.
"Là Man Đầu làm." Hạng Tây chỉ màn hình: "Vừa rồi nói, người hiềm nghi phóng hỏa đã tỉnh, cảnh sát đang tiến hành thêm một bước điều tra."
"Ừm, anh nghe thấy rồi." Trình Bác Diễn nói.
Hạng Tây không nói nữa, trực tiếp nằm ngã ra giường, nhìn trần nhà, qua thật lâu mới nói một câu: "Em còn cho rằng cậu ấy muốn phóng hóa Nhị Bàn nữa."
"Nếu phóng hỏa thật thì phiền toái rồi." Trình Bác Diễn đưa một muỗng trái cây đến bên miệng cậu: "Đu đủ?"
"Lần này xem như Man Đầu thông minh đúng không?" Hạng Tây mở miệng đón miếng đu đủ, sau khi nhai hai cái thì nở nụ cười, cười hồi lâu mới nói: "Mấy thứ kia là của Bình thúc, cậu ta bức Bình thúc đến tuyệt lộ rồi."
"Em biết Bình thúc làm mấy thứ kia?" Trình Bác Diễn nhìn cậu hỏi.
"Không biết." Hạng Tây thu lại tươi cười: "Em chỉ đoán thôi. Trước khi em rời đi, đám người lão Tứ cứ đến đó, mỗi ngày đều đợi trong phòng của Bình thúc."
"Nếu là như vậy." Trình Bác Diễn suy nghĩ: "Man Đầu đã chọn một cách có thể tự bảo vệ mình tốt nhất. Dù là đi báo cáo hay là phóng hỏa Bình thúc, thì cách nào cũng có thể bị trả thù. Giờ phóng hỏa hang ổ của bọn họ... ít nhất thì hiện tại cậu ta cũng được bảo vệ."
"Vâng." Hạng Tây lên tiêng: "Cậu ta thông minh thật."
Trình Bác Diễn không nói gì, cầm ly trái cây trong tay xuất thần, lấy muỗng chọc qua chọc lại trái cây trong ly. Hạng Tây vẫn nhìn anh.
Man Đầu không chết, Man Đầu hiện tại đã an toàn, nếu chuyện này có liên quan đến Bình thúc, vậy nhất định Bình thúc không thể trốn thoát, nhất định sẽ bị bắt...
Chuyện này tuy rằng vẫn có chút chưa khiến Hạng Tây chắc chắn, nhưng đại khái cũng có thể được phân vào chuyện tốt. Trừ việc về sau này Man Đầu sẽ như thế nào còn chưa định, ngồi tù? Ngồi mấy năm?
Nhìn qua Trình Bác Diễn lại có chút tâm thần không yên, điều này làm cho cậu không rõ, nếu Trình Bác Diễn không phải vì Man Đầu mới như vậy, thì chỉ có thể là vì mình.
Nhưng mà là vì cái gì?
Khi Trình Bác Diễn vô thức múc một muỗng nước đường cho vào miệng, Hạng Tây rốt cuộc đụng vào tay anh: "Anh làm sao vậy?"
Trình Bác Diễn hoàn toàn không thể dùng thìa do người khác đã dùng để ăn những thứ mà người khác đã ăn được.
"Hửm?" Trình Bác Diễn nhìn cậu.
"Anh ăn nước miếng của em kìa." Hạng Tây nói.
Trình Bác Diễn ngẩn người, đặt muỗng về lại trong ly, đưa đến tay Hạng Tây: "Em ăn tiếp đi."
"Anh làm sao vậy?" Hạng Tây nhận ly hỏi một câu.
"Hạng Tây." Trình Bác Diễn cau mày: "Ở siêu thị này, từ chức đi."
"Cái gì?" Hạng Tây sửng sốt, chống tay ngồi dậy: "Anh nói cái gì? Từ chức?"
"Ừm." Trình Bác Diễn vẫn cau mày: "Đến ở chỗ của anh đi."
"Cái gì?" Hạng Tây càng hết hồn hơn, không biết Trình Bác Diễn đang có ý gì, cũng không biết bây giờ anh nói vậy là sao.
Ở chung?
"Hang ổ bị phóng hỏa, khẳng định sẽ bị lộ." Trình Bác Diễn nhìn cậu: "Bình thúc và Nhị Bàn chỉ cần đầu óc không có vấn đề thì đêm qua chắc chắn đã bỏ trốn. Cảnh sát cũng đã nói là đang tiến hành điều tra, chưa nói là bắt được người tình nghi sản xuất ma túy, em hiểu ý anh không?"
"Anh là nói Bình thúc sẽ..." Hạng Tây nhẹ giọng nói.
"Nếu ông ta không biết là Man Đầu làm, mà tự mình suy luận ra là ai." Trình Bác Diễn chậm rãi nói: "Vậy thì chỉ có thể suy ra là em hoặc là Man Đầu, đúng không? Dù cho là kẻ thù của ông ta hay là đồng lõa, làm việc như vậy đều không có kết thúc tốt đẹp."
"Vâng." Hạng Tây hiểu rõ ý của Trình Bác Diễn: "Man Đầu hiện tại đang ở bệnh viện, ông ta nếu muốn trả thù... chỉ có thể tìm em?"
"Anh không chắc chắn, chỉ là sẽ có khả năng." Trình Bác Diễn đứng lên: "Người như vậy, bị buộc đến mức này, chuyện gì cũng có thể làm."
Hạng Tây đột nhiên cảm thấy sau lưng mình phát lạnh.
"Thế nhưng..." Hạng Tây vẫn có chút do dự. Không chỉ riêng cậu biết rõ Bình thúc và Nhị Bàn sao cũng không có thời gian tìm cậu, mấy thủ hạ cũng không chắc sẽ đến tìm hay không. Nhưng muốn cậu một câu liền buông tay công việc vừa mới bắt đầu và cả cuộc sống mới, cậu không có cách nào đồng ý.
"Cứ cho là trước đây Man Đầu tìm được em là vì trước đó đã theo dõi em đi, nhưng tóm lại là đã tìm được, vậy người khác tìm được em cũng không phải là việc gì khó." Trình Bác Diễn đi đi lại lại trong phòng: "Không thể mạo hiểm được."
"Công việc của em..." Hạng Tây vẫn do dự.
"Còn có thể tìm lại, qua hai ba tháng nữa em học trà xong cũng có thể đến trà trang, chuyện này không vấn đề gì cả."
Trình Bác Diễn đi đến trước mặt cậu, cúi lưng nhìn cậu: "Hiện tại anh muốn em đến nhà anh ở, đi ra ngoài cũng phải có anh đi cùng, ở yên dưới mắt anh."
Hạng Tây hé miệng không nói ra lời.
"Đã hiểu chưa?" Trình Bác Diễn vẫn nhìn cậu.
"Em biết rồi." Hạng Tây nói: "Nhưng mà... em sợ..."
"Gây phiền toái cho anh?" Trình Bác Diễn mỉm cười: "Lúc trước em nửa sống nửa chết ở sau xe anh nói 'anh ơi cứu em', lúc em không có nơi ở anh đem em về nhà, thì anh đã dính chung một chỗ với phiền toái rồi, bây giờ mới nói mấy lời này thì chậm rồi."
Hạng Tây im lặng, ngồi dậy quỳ trên giường ôm lấy Trình Bác Diễn.
"Bình thân đi, không cần khách khí như vậy đâu." Trình Bác Diễn cũng ôm lấy cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
"Bình thân thì không ôm được*." Hạng Tây mỉm cười.
(*)Bình thân thì đứng lên, mà em đang đứng ở trên giường nên bình thân rồi cao quá không được.
"Đừng suy nghĩ nhiều." Trình Bác Diễn vỗ vỗ mông cậu: "Bây giờ anh gọi điện cho Tống Nhất."
"...Thật có lỗi với anh ấy." Hạng Tây khẽ thở dài, cũng vỗ vỗ mông Trình Bác Diễn.
- HẾT CHƯƠNG 60 -
----------------------------------------------
Chúc mọi người năm mới vui vẻ ヽ(^o^)丿 Hẹn đến hết tháng 1 gặp lại nheeee. Iu