Trình Bác Diễn còn đang trò chuyện với chủ nhiệm Hứa, Hạng Tây đã sốt ruột nghĩ muốn hỏi chi tiết tình huống một chút, đợi nửa ngày cũng không có cơ hội, chỉ có thể đi qua đẩy anh một cái, dùng khẩu hình nói: "Trước tắt máy đi!"
Trình Bác Diễn gật gật đầu, lại nói hai câu với chủ nhiệm Hứa, rồi cúp điện thoại.
"Mẹ anh muốn đến đây? Chủ nhiệm Hứa muốn đến đây?" Hạng Tây vừa thấy cúp điện thoại, đã lập tức bắt lấy cánh tay anh hỏi một câu.
"Ừm, còn có.. bà nội anh với thím nữa..." Trình Bác Diễn còn chưa nói xong, Hạng Tây đã quay đầu xông vào phòng ngủ. Anh đi theo qua, đã nhìn thấy Hạng Tây kéo mở tủ quần áo, lấy quần áo của mình để ra ngoài, anh ngẩn người: "Em làm gì vậy?"
"Mẹ anh sắp tới rồi đó! Còn có bà nội anh! Thêm cả thím anh đều sẽ đến đây đó!" Hạng Tây sốt ruột ném quần áo lên trên giường: "Túi của em đâu rồi, mọi người còn bao lâu nữa thì đến vậy?"
"Hạng Tây." Trình Bác Diễn giữ chặt cậu: "Em như vậy là muốn chạy sao?"
"Bằng không em ngốc ở đây hả?" Hạng Tây nhìn anh: "Mẹ anh đó! Chủ nhiệm Hứa đó, còn có mẹ chồng của chủ nhiệm Hứa cùng với em dâu của chủ nhiệm Hứa..."
"Vậy thì sao?" Trình Bác Diễn vẫn kéo cậu không buông tay, một tay cầm lấy quần áo cậu ném trên giường, từng cái từng cái để lại vào trong tủ.
"Em... không biết." Hạng Tây cau mày: "Em chỉ thấy... em... ngốc ở đây không thích hợp ha? Lúc chủ nhiệm Hứa quay lại còn dọa em xém tiểu ra..."
"Có cái gì không thích hợp? Mẹ anh biết chuyện của anh rồi, bà nội anh cũng biết, cả nhà anh đều biết." Trình Bác Diễn nghĩ đến lúc cả nhà làm sao mà biết chuyện lại nhíu mày: "Quan hệ của hai ta ở cùng nhau có gì không thích hợp?"
"Nhà anh..." Hạng Tây ngẩn người, tiếp đó lại giãy dụa muốn bỏ tay Trình Bác Diễn ra: "Đều biết hết cũng không được, hay là em ra ngoài đi dạo đi, vừa lúc em cũng ăn quá no. A! Còn chưa dọn chén..."
"Hạng Tây." Trình Bác Diễn nhéo cằm cậu nâng lên đối diện với mắt anh: "Em không cần căng thẳng như vậy."
"Không phải em căng thẳng mà!" Hạng Tây cũng nhìn anh: "Em là... không dám."
"Không dám?" Trình Bác Diễn cười: "Vậy..."
"Em đi WC." Hạng Tây lại đấu tranh một hồi: "Anh buông tay ra trước đi, buông tay ra! Em muốn đi WC thật mà!"
Trình Bác Diễn chỉ vừa buông lỏng cậu ra, Hạng Tây đã nhanh như chớp chạy vào WC, khóa cửa lại.
Trình Bác Diễn đứng trong phòng khách đợi vài phút cũng không thấy Hạng Tây đi ra, liền đi đến WC gõ cửa: "Em bị dọa đến ra phân hả?"
"Tố chất ưu nhã của anh đâu!" Hạng Tây ở bên trong chậc một tiếng, lại thở dài: "Em định đi tiểu thôi, mà đứng ở đây rồi lại không tiểu ra được..."
"Anh biết em suy nghĩ cái gì." Tay Trình Bác Diễn chống lên khung cửa: "Có phải em cảm thấy mấy người mẹ anh sẽ không xem lọt em?"
Hạng Tây ở bên trong không lên tiếng, một lát sau mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Vâng."
"Anh bây giờ không có thời gian để nói rõ chuyện này với em." Ngón tay Trình Bác Diễn gõ lên tường: "Em..."
"Một đứa con trai quá sức ưu tú, bộ dạng lại đẹp, dáng người tốt, học giỏi, công việc cũng thuận lợi." Hạng Tây nói, giọng không lớn: "Dù cho đặt vào chỗ nào cũng sẽ nổi bần bật, vậy mà lại tìm một người ngay cả chứng minh thư cũng không có, trên người còn mang một đống chuyện phiền toái... một đứa côn đồ."
"Trước đây là côn đồ thôi." Trình Bác Diễn sửa lại cho cậu.
"Trước đây là côn đồ thì cũng vậy thôi. Có vài thứ, em có thể cho qua, anh cũng có thể cho qua, bạn bè cũng có thể cho qua." Giọng Hạng Tây có chút không ổn: "Nhưng trong mắt người nhà, thì không thể qua được. Anh hiểu ý em không?"
Trình Bác Diễn không nói gì.
"Nếu em chỉ là một người nào đó, em tin chủ nhiệm hứa sẽ không để ý quá khứ em như thế nào. Nói không chừng còn cổ vũ em nhìn về phía trước mà cố gắng." Giọng Hạng Tây thấp xuống: "Nhưng đây biết em là bạn trai... mà con trai cưng của bà ấy chọn, bà vẫn sẽ nghĩ như vậy sao? Nhân chi thường tình, anh đừng nói anh không nghĩ đến mấy điều này."
"Vậy thì sao?" Trình Bác Diễn im lặng một lát rồi hỏi một câu.
"Cái gì thì sao?" Hạng Tây mờ mịt hỏi lại.
"Cứ cho là em nói đúng hết, đều có đạo lý đi." Trình Bác Diễn nói: "Vậy thì sao nữa? Em định né tránh sao? Được rồi, để cho em trốn, em thích chạy bộ thì chạy, muốn tản bộ thì tản bộ, vậy sau đó lại thế nào?"
Trong WC không còn tiếng động.
"Anh hỏi em đó, cái người ị không ra kia." Trình Bác Diễn gõ cửa: "Sau đó lại thế nào?"
Cửa WC kêu một tiếng mở ra, Hạng Tây đứng ở cửa: "Không phải em ị không ra, là tiểu không ra thôi."
"Phải không?" Trình Bác Diễn huýt sáo: "Thế nào rồi?"
Hạng Tây ngẩn người: "Cái gì thế nào?"
Trình Bác Diễn lại huýt sáo: "Có thể tiểu ra chưa?"
"...Anh hết cứu nổi rồi." Hạng Tây lách qua người anh đi vào phòng khách: "Có giỏi thì lát nữa chủ nhiệm Hứa đến đây anh cũng thần kinh như bây giờ xem."
"Không đi tản bộ nữa?" Trình Bác Diễn đi ra theo cậu, cười ngồi vào sô pha.
"Không đi nữa. Nhưng mà bây giờ em hồi hộp lắm." Hạng Tây ngồi xuống cạnh anh, ấn tay lên đùi anh: "Cảm thấy không?"
Tay Hạng Tây đang run, hơn nữa còn run rất dữ.
Trình Bác Diễn cầm tay cậu qua dùng sức xoa xoa: "Hôm nay hơi đột ngột, không sao đâu. Nếu lát nữa em vẫn còn hồi hộp thì cứ vào phòng ngủ đi, phòng ngủ của anh không có ai vào đâu."
"Anh lo lắng không?" Hạng Tây quay đầu nhìn anh: "Em thấy tai mình ong ong cả lên rồi."
"Anh sao?" Trình Bác Diễn đột nhiên cười, dựa ra sau: "Mẹ anh vừa nói muốn đến đây, anh ngay cả bà nội đến bệnh viện tình hình ra sao còn chưa để ý hỏi đến. Từ lúc ấy đã bắt đầu ong rồi, đến giờ còn chưa dừng được."
Hạng Tây cũng vui vẻ: "Đệch, em nghĩ người trời sinh như anh sẽ không lo lắng chứ."
"Chuyện khác không lo lắng, chuyện này vẫn phải lo lắng mà." Ngón tay anh chạm lên lệ chí của cậu: "Hạng Tây, anh nói với em cái này, cái khác anh không ép em, còn cái đệch đến đệch đi của em, lát nữa đừng phun ra trước mặt mẹ anh là được."
"Vâng." Hạng Tây nhắm mắt lại, hít vào hai hơi thật sâu, rồi chậm rãi thở ra: "Em không nói lời nào hết."
Hai người đều rất lo lắng. Sau khi dọn chén đũa trên bàn xong, liền cùng ngồi song song trên sô pha nhìn chằm chằm vào TV không hề được bật lên.
Lúc điện thoại Trình Bác Diễn vang lên, Hạng Tây lập tức bật dậy đứng giữa phòng khách: "Là chủ nhiệm Hứa sao!"
"Ừm." Trình Bác Diễn lấy di động qua bắt máy: "Mẹ?"
"Con ở lầu mấy vậy?" Giọng mẹ anh truyền đến.
Bên cạnh còn có giọng của bà nội: "Con người mẹ này, đến con mình ở lầu mấy cũng không biết..."
"Lầu mười hai." Trình Bác Diễn mỉm cười: "Đến rồi ạ?"
"Đến rồi, đang đi lên, mẹ xem bà của con còn định trực tiếp bay lên đây." Mẹ anh nói.
"Mẹ." Trình Bác Diễn do dự một chút, vẫn quyết định đánh tiếng trước với mẹ mình: "Ở nhà con... còn có người."
"Có bạn đang ở sao?" Mẹ anh dừng một chút: "Hay là..."
"Vâng." Trình Bác Diễn nhìn qua Hạng Tây bên kia, Hạng Tây đông cứng không nhúc nhích: "Mẹ đã gặp qua rồi."
Mẹ anh im lặng một lát mới nói: "Biết rồi, không nhớ rõ bộ dáng như thế nào, lát nữa đi lên xem sao."
"Chủ nhiệm Hứa nói gì không?" Hạng Tây cứng nhắc, giọng gấp gáp hỏi.
"Chỉ nói lát nữa lên xem em." Trình Bác Diễn ôm chầm cậu, siết chặt tay lắc lắc.
"Được rồi, chết thì chết." Hạng Tây cắn cắn môi: "Bất chấp thôi."
Trình Bác Diễn nở nụ cười, buông cậu ra đi qua mở TV lên: "Không nghiêm trọng như vậy đâu."
"Aizz, mở TV lên là đúng rồi." Hạng Tây hô một tiếng: "Mới nãy em còn nói thấy sai sai chỗ nào, an tĩnh quá làm em lo lắng quá chừng."
"Bây giờ cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?" Trình Bác Diễn hỏi cậu.
"Chưa, chỉ có thể cam đoan không nói tục thôi." Hạng Tây xoa xoa mũi.
"Đừng lo lắng." Trình Bác Diễn đến gần trước mặt cậu, dùng sức hôn lên trán cậu một cái.
"... Anh cũng đừng lo lắng." Hạng Tây sờ trán mình: "Răng đụng vô em luôn rồi."
Nhà của Trình Bác Diễn cách âm cũng khá tốt, bình thường cũng không nghe được tiếng động ngoài hành lang, nhưng hôm nay lúc thang máy đến nơi kêu tinh một tiếng kia, trong tiếng TV Hạng Tây vẫn nghe thấy được.
"Đến rồi! Đến rồi!" Cậu chỉ vào cửa.
Trình Bác Diễn vốn đang có chút bất an, vừa thấy Hạng Tây một bộ như lâm đại địch, nhịn không được mà vui vẻ: "Cục cưng, nói sao em cũng là côn đồ, trường hợp nào còn chưa gặp qua..."
"Đừng nhiều lời nữa!" Hạng Tây nén giọng: "Mở cửa đi mà!"
Vừa nói xong lời này, chuông cửa đã vang lên.
"Nhanh đi!" Hạng Tây đẩy Trình Bác Diễn một phen, vì quá lo lắng không khống chế tốt lực đẩy, cậu đẩy anh đến lảo đảo.
Trình Bác Diễn cười đi qua mở cửa ra.
"Nhiệt độ điều hòa mở thấp quá, ở đây chênh lệch với bên ngoài phải đến cả mười lăm độ..." Người vào cửa đầu tiên là chủ nhiệm Hứa, nói xong câu đó, ánh mắt bà cùng hướng vào nhà quét một vòng.
Hạng Tây bước lên trước một bước, liền muốn quỳ xuống thỉnh an Thái Hậu nương nương, lại cảm thấy trong lòng nhất thời căng thẳng.
"Đây là Hạng Tây..." Trình Bác Diễn giới thiệu.
Anh còn chưa nói xong, Hạng Tây đã cúi mình chào chủ nhiệm Hứa: "Con chào dì."
"Aiz, được rồi, đừng khách sáo như vậy." Chủ nhiệm Hứa mở tủ giày, cầm mấy đôi dép lê ra.
Hạng Tây nhìn thấy theo vào sau chủ nhiệm Hứa là một bà beo béo, lại nhanh chóng cúi mình chào: "Con chào bà nội."
Lời chào hỏi này vừa ra khỏi miệng, chủ nhiệm Hứa liền ngẩn người, quay đầu nhìn cậu một cái.
"Trời ạ!" Bà beo béo xấu hổ quát một tiếng: "Cậu ta là đang nói em sao?"
"Đây là thím." Trình Bác Diễn xoay người nhìn cậu, khóe miệng cố nén cười.
Trong nháy mắt, Hạng Tây rất muốn dứt khoát nhảy cửa sổ ra ngoài.
Đây vậy mà là thím?
Bà beo béo này là thím?
Xấu hổ cùng lo lắng khiến cậu nhất thời không biết phải làm thế nào.
Lẽ ra thím còn nhỏ tuổi hơn chủ nhiệm Hứa...
Nhưng vẻ ngoài có vẻ vội vàng với thời gian quá, còn béo nữa!
"Cho con vội vàng vào giúp vui! Chỉ biết chen lên trước thôi!" Giọng một bà lão từ bên ngoài truyền vào: "Con chen thêm chút nữa là thành lão bà bà luôn đó."
"... Con chào thím." Rốt cục Hạng Tây cũng hồi phục tinh thần, chào lại một tiếng, lại nhích nhích lên phía trước, chào bà nội còn đang ở ngoài cửa một tiếng: "Con chào bà nội."
"Ngoan ngoan ngoan." Bà nội đáp lời, đẩy thím một phen: "Con mau vào đi."
"Không phải còn phải thay giay sao." Thím vừa cởi giày vừa nói, ánh mắt vẫn đảo qua lại trên người Hạng Tây: "Bác Diễn cũng y như chị dâu vậy, chú ý cực kỳ, con đã nói đừng đến rồi, cực quá đi mất."
"Đừng thay giày." Trình Bác Diễn nói: "Hai ngày rồi con cũng chưa lau nhà."
Bởi vì trước đó đang ăn cơm, nên điều hòa cũng chỉnh thấp một chút, nhưng lúc này đối phó với mấy người vào cửa, Hạng Tây đã lo lắng đến mức sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi.
Sau khi nhìn Trình Bác Diễn đỡ bà nội đến sô pha ngồi, Hạng Tây mới nhớ tới, chạy vào phòng bếp cầm một bộ ly ra rót nước, đưa cho bà nội, chủ nhiệm Hứa và bà beo béo... Không, phải là thím beo béo.
"Đây là Bác Diễn..." Thím lên lên xuống xuống đánh giá Hạng Tây, lại đến gần bên tai chủ nhiệm Hứa nhỏ giọng nói: "Nam..."
Chủ nhiệm Hứa cười không nói gì, chỉ nhìn qua Trình Bác Diễn.
"Bà nội hôm nay đến bệnh viện khám mắt sao ạ?" Trình Bác Diễn không giải thích cho thím, vỗ vỗ tay Hạng Tây, ngồi xuống bên cạnh bà nội.
Hạng Tây nhanh chóng cùng ngồi xuống bên cạnh Trình Bác Diễn.
"Ừ, mẹ con kiểm tra nhanh cho bà nói cần phải phẫu thuật, vậy nên mới đến bệnh viện của con." Bà nội cầm ly uống một ngụm nước, lại nhìn Hạng Tây: "Con tên Vãng Tây sao?"
"Là Hạng, Hạng Tây ạ." Hạng Tây cười nói.
"Ây còn rất hay*, không phải Vãng Tây, Hướng Tây." Bà nội cười nói, lại nhìn Hạng Tây, dùng tay chạm vào thím: "Còn đẹp trai nữa chứ."
(*):Còn rất hay: 还挺书面: mình dịch đại chứ 书面 là "bằng văn bản"
Hạng Tây: 项西 (xiàng xī), Vãng Tây 往西 (wǎng xī): đi theo hướng Tây, Hướng Tây 向西 (xiàng xī): quay về hướng Tây.
"Đẹp trai." Thím gật đầu, tiếp lại hỏi một câu: "Hai con hiện tại đang ở chung sao?"
Những lời này là nhìn Hạng Tây hỏi, Hạng Tây ngẩn người không biết nên trả lời như thế nào.
Hai tiếng ở chung này từ miệng thím nói ra mang theo một cảm giác nói không nên lời. Những lời này nếu bản thân xem là thân thích trực tiếp hỏi ra cũng không có gì để nói, nhưng lại mang theo ngữ khí hiếu kỳ và xem xét.
Khiến cậu có chút khó chịu.
"Đến viện con khám mắt sao lại không nói với con một tiếng?" Trình Bác Diễn lột chuối đưa qua cho bà nội.
"Chỉ kiểm tra một chút thôi, trước xem như thế nào, lúc giải phẫu lại báo cho con sau." Chủ nhiệm Hứa ở một bên nói: "Bà nội con không cho tìm con."
"Con bận rộn như vậy, nói cho con cũng vô dụng." Bà nội vỗ vỗ tay anh: "Chỉ cho con thêm phiền, bà cũng không phải không đi được."
Lời nói của thím cứ như vậy bị bỏ qua, bà uống một ngụm nước, bắt đầu xem TV.
Hạng Tây hơn mười năm kinh nghiệm xem ánh mắt người khác liến khiến cậu trong mấy phút này đã có phán đoán đại khái với ba người lớn trong nhà của Trình Bác Diễn.
Bà nội là bà lão dễ nói chuyện, hơn nữa còn rất đau lòng Trình Bác Diễn. Còn thím... không khiến người thích, Trình Bác Diễn còn trực tiếp phớt lờ lời nói của bà, hơn nữa dù có làm vậy cũng không bị lãnh đạo cấp cao hơn* khó chịu, có thể nhìn ra được.
(*)Cấp cao hơn là mẹ bác sĩ với bà nội á :))
Còn không thể nhìn chuẩn được chính là chủ nhiệm Hứa, bà không nói bao nhiêu, cũng không thể nhìn ra trong lòng suy nghĩ gì. Hạng Tây thậm chí không có cách nào xác định liệu bà có còn nhớ chuyện mua cơm lần trước hay không.
Bà nội hàn huyên với Trình Bác Diễn một lát, lại nhìn Hạng Tây: "Vãng... Hạng Tây à."
"Vậy cứ Vãng Tây cũng được ạ." Hạng Tây mỉm cười, đến gần phía bà nội: "Bà nội."
"Bao nhiêu tuổi rồi? Có phải còn đang đi học không?" Bà nội hỏi cậu.
"Dạ con hai mươi tuổi, không còn đi học ạ?" Hạng Tây nói: "Con bây giờ đang học trà với thầy."
"Học trà? Hái trà sao?" Bà nội không hiểu rõ lắm.
Chủ nhiệm Hứa ở một bên cười: "Chính là trà đạo đó ạ, con trai lớn của mẹ cả ngày đều xem xét cái này đây."
"À, biết rồi." Bà nội gật gật đầu: "Cầm cái ấm rồi thêm mấy cái ly đổ nước qua lại, cái đó còn phải học nữa sao? Đúng là muốn học gì cũng có..."
"Aizz, Bác Diễn, thím đi xem phòng bếp nhà con một chút nhé." Thím ở trên sô pha không chịu ngồi yên, lại đứng lên, đi đến cửa phòng bếp nhìn vào bên trong: "Ôi chao, con cũng không nấu cơm, vậy mà vẫn chuẩn bị đầy đủ nhỉ?"
"Lúc trang trí thì làm luôn ạ." Trình Bác Diễn quay đầu nhìn bà.
"Lãng phí quá đi mất." Thím chậc chậc hai tiếng, lại nhìn qua phía Hạng Tây: "Có phải con nấu cơm không?"
Hạng Tây không nói gì. Thím cứ lòng vòng hỏi thăm có phải hai người bọn họ đang ở chung hay không, nếu không phải vẫn còn ngại với giữ lại chút mặt mũi cuối cùng, có khi bà ấy có thể đi thẳng luôn vào phòng ngủ xem tủ quần áo luôn rồi.
"Nếu không thì thím nấu sao." Hạng Tây nói.
Thím ngẩn người, đưa tay phẩy mấy cái trước mặt: "Ôi chao, đứa nhỏ này nói chuyện hăng quá nhỉ."
"Giỏi hơn con nhiều." Trình Bác Diễn mỉm cười.
"Con nói nhiều như vậy, nếu con ở không yên thì cứ về trước đi." Bà nội cầm trái xoài gõ vai Trình Bác Diễn: "Cắt cho thím con đi, đổ vào miệng nó."
"Con không ăn hết cả trái đâu, con đang giảm béo nữa." Thím nói.
"Thím với mẹ con mỗi người một nửa đi." Trình Bác Diễn nhìn mẹ mình.
"Cũng được." Mẹ anh gật đầu.
Trình Bác Diễn cúi đầu cắt xoài, bỏ hạt, cầm dao cắt hạt lựu trên miếng xoài. Hạng Tây ngồi bên cạnh anh không nói gì nữa.
Từ dáng ngồi anh có thể cảm giác được Hạng Tây đang rất hồi hộp, hơn nữa còn rất không tự nhiên. Cậu chưa từng tiếp xúc với người nhà "người thường", thình lình lại bị đẩy tới giai đoạn "gặp gia trưởng" này...
"Em ăn không?" Sau khi đưa xoài cho mẹ với thím xong, anh quay đầu hỏi cậu: "Em với nội chia một trái."
"Bà ăn không vô." Bà nội nhanh chóng khoát tay: "Hai đứa chia nhau đi, bà ăn rồi lát nữa mẹ cháu lại nói bà."
"Mẹ ăn đi." Mẹ anh ở một bên cười: "Con không nói mẹ đâu."
"Mẹ ăn không được thật mà." Bà nội trợn mắt nhìn mẹ anh: "Con nghĩ mẹ sợ con nói chắc."
Trình Bác Diễn lại cầm xoài, chậm rãi cắt, Hạng Tây ngồi một bên, toàn thân khó chịu.
Cậu vốn đã không quen với trường hợp ngồi trong phòng toàn người không quen này. Trước đây, khi có người đến chỗ Bình thúc, cậu đều sẽ trốn ra bên ngoài. Bây giờ không chỉ phải ngồi ở đây, cậu còn phải tận lực biểu hiện đến mức ưu nhã, có giáo dục như Trình Bác Diễn vậy, thật sự là... rất thống khổ.
Không biết nên nói gì.
Không biết nên để mắt ở đâu.
Trừ lúc Trình Bác Diễn đưa xoài cho cậu, cậu trộm véo mông Trình Bác Diễn một cái tỏ vẻ mình rất khó chịu ra ngoài, thì vẫn luôn sững sờ ngồi trên sô pha, lưng thẳng tắp.
"Hạng Tây." Chủ nhiệm Hứa ở đối diện đột nhiên gọi cậu một tiếng.
"A." Hạng Tây lập tức bật dậy: "Có chuyện gì vậy dì?"
"...Pha cho dì chén trà đi." Chủ nhiệm hứa đại khái là bị cậu làm hết hồn, cơ thể nhích ra sau: "Nhạt một tí."
"Vâng ạ." Hạng Tây vừa nghe lời này, lập tức xoay người chạy vào phòng bếp.
Vào phòng bếp rồi cậu liền thấy bình tĩnh lại, tay chống bàn bếp nhắm mắt thở dài ra một hơi, sau đó mới chậm rãi nấu nước, rửa ly, cho lá trà vào.
"Bác Diễn." Thím một bên vừa cắn xoài vừa nói: "Hai đứa quen nhau bao lâu rồi, đứa nhỏ này sao tính tình lại hung thế chứ."
"Không hung với con." Trình Bác Diễn mỉm cười: "Là được rồi ạ."
"Aizz, bao che khuyết điểm ghê." Thím thở dài: "Học bà nội của con ha."
"Không phải ai cũng giống Bác Diễn." Mẹ anh nói: "Hai mươi tuổi cũng không lớn, có tính cách cũng giấu không được, ở ngoài đường ra mặt giúp người còn thiếu chút nữa là đánh nhau rồi."
Trình Bác Diễn vừa nghe lời này đã sửng sốt, ngẩng đầu nhìn mẹ mình.
"Đánh nhau?" Thím vừa nghe như thế liền hoảng: "Chị dâu, chuyện như thế nào? Chị từng gặp rồi?"
"Là ra mặt cho tôi." Mẹ anh nói: "Gặp người chen ngang còn không phân rõ phải trái mà cãi nhau, cậu bé đến giúp tôi."
"Em còn tưởng như thế nào." Thím vừa nghe như vậy lập tức biểu hiện không còn gì hứng thú dựa lại vào sô pha, nghĩ lại lại nhỏ giọng nói: "Chị dâu, chị như vậy là rất vừa lòng sao?
"Có hài lòng hay không, tôi nói cũng không tính." Mẹ anh nhìn thím một cái, cười nói: "Cô nói lại càng không tính."
"Ôi dào." Bà nội ở một bên nói: "Lo lắng vớ vẩn cái gì, cứ hỏi thăm đến cùng, thăm hỏi xong rồi cũng không ai nghe con nói."
Hạng Tây còn trên đường ra mặt giúp mẹ?
Trình Bác Diễn nhìn qua bên phòng bếp, chuyện này Hạng Tây chưa từng nhắc đến với anh.
Mẹ anh cũng không nói thêm gì nữa, bắt đầu nói chuyện phiếm với bà nội, ở trước mặt thím anh cũng không tiện hỏi thêm, chỉ luôn suy nghĩ trong lòng.
Hạng Tây ra mặt giúp mẹ anh, anh có thể ít nhiều tưởng tượng ra cảnh tượng như thế nào, có khi là xắn tay áo lên, một câu tao đệch, sau đó liền tới...
Đã lưu lại ấn tượng với mẹ như thế nào, thật đúng là khó mà nói được.
Hạng Tây bưng trà đã pha xong ra. Đặt trước mặt mẹ anh: "Dì uống trà ạ, hơi nóng một chút."
"Cảm ơn con." Mẹ anh mỉm cười: "Đây là trà gì vậy?"
"Cái này là thầy cho con, trà mới ở sở nghiên cứu năm nay, ngon lắm." Hạng Tây nói.
"Được, để dì nếm thử xem." Mẹ anh gật gật đầu, cầm lấy uống một ngụm: "Thực ra dì cũng không biết phẩm trà, uống trà cũng có chút lãng phí."
"Không lãng phí." Hạng Tây ngồi lại bên cạnh Trình Bác Diễn: "Uống trà cũng như đọc sách nghe nhạc thôi ạ, nghe thấy, đọc được, uống xuống,... đều giống nhau cả."
Trình Bác Diễn quay đầu nhìn cậu một cái, điều triết lý như vậy nói ra từ miệng Hạng Tây, còn là dưới loại tình huống lo lắng như bây giờ, có chút bất ngờ.
Mẹ anh hiển nhiên cũng thấy bất ngờ, uống một ngụm trà không nói gì.
"Đúng vậy, uống vào bụng rồi sẽ không lãng phí." Thím cũng tỏ vẻ tán đồng.
"Con không phải... có ý này." Hạng Tây bất đắc dĩ muốn giải thích: "Con..."
"Dì biết." Mẹ anh mỉm cười.
Bà nội nói chuyện một lát rồi đứng dậy chậm rãi đi lại trong nhà, kiểm tra trạng huống cuộc sống của Trình Bác Diễn, ăn có ngon không, ngủ có tốt không, mỗi ngày dọn dẹp phòng như vậy có mệt không...
"Nội yên tâm đi." Trình Bác Diễn đi theo bên cạnh bà: "Con cũng lớn như vậy rồi mà."
"Hai đứa." Bà nội kéo anh vào phòng ngủ, nhỏ giọng nói: "Xác định rồi sao?"
"Xác định?" Trình Bác Diễn không biết khái niệm xác định của bà nội là gì, chỉ có thể theo ý nghĩ của mình mà tự hiểu: "Xác định rồi ạ."
"Đừng quan tâm thím con nói gì." Bà nội nói: "Bà thấy đứa nhỏ này tốt lắm, bộ dáng cũng đẹp, còn ngoan ngoãn nữa."
"Vâng." Trình Bác Diễn cười gật gật đầu.
Hạng Tây ngoan ngoãn?
Cũng tạm được, ít nhất hôm nay cũng biểu hiện rất ngoan.
Ngồi hơn nửa giờ, bà nội phất tay: "Đi, chúng ta về nhà thôi."
Hạng Tây nhanh chóng đứng lên: "Bà nội chuẩn bị về sao ạ?"
"Con đưa mọi người xuống." Trình Bác Diễn nói.
"Đừng tiễn." Mẹ anh nói: "Xe dừng dưới lầu nhà các con rồi, đi thang máy xuống cũng không mất một phút, con dọn dẹp một chút đi."
Hạng Tây nhìn trên bàn, chỉ có vài cái ly, vỏ trái cây gì cũng bỏ vào sọt rác rồi, cậu không biết còn gì để dọn dẹp nữa, chỉ cảm thấy chứng sạch sẽ này đúng là di truyền từ chủ nhiệm Hứa rồi...
Cậu đi theo sau Trình Bác Diễn, đưa mọi người đến cửa thang máy, sau khi đợi mọi người đi vào thang máy, lần lượt cúi đầu nói tạm biệt, nhìn cửa thang máy đóng lại, cậu mới dài giọng hô một tiếng: "Aiz –"
Trình Bác Diễn chỉ đèn hiển thị trên thang máy, cười nói: "Thang máy còn chưa đi xuống đâu, kêu vang như vậy sợ mọi người không nghe thấy sao?"
"Em đệch." Hạng Tây hoảng sợ, bụm mặt xoay người lủi trở về nhà.
"Thế nào?" Trình Bác Diễn vào nhà, đóng cửa lại: "Có mệt không?"
"Mệt chết ông đây rồi." Hạng Tây ngã ập vào sô pha: "Em cười đến mỏi mặt luôn, eo thì đau, lưng cũng mỏi nữa..."
"Nằm sấp lại đi." Trình Bác Diễn ngồi xổm bên cạnh sô pha: "Anh xoa bóp cho em."
"Phục vụ chu đáo như vậy?" Hạng Tây lập tức trở người nằm sấp lại.
"Ừm, hôm nay nước mặt mẹ chồng của em biểu hiện cũng không tệ lắm." Trình Bác Diễn nhẹ nhàng bóp lưng cậu: "Chỉ là gọi sai người..."
"Mẹ chồng của em?" Hạng Tây quay đầu lại, nhíu mày.
- HẾT CHƯƠNG 64 -