Hạng Tây cũng không được tính là người hay khóc, nhưng gần đây Trình Bác Diễn thấy tần suất cậu khóc ngày càng nhiều, chắc do tưới nước cho cậu nhiều quá.
Trình Bác Diễn nhìn Hạng Tây, cậu vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ đến mức đầu cũng sắp chui ra ngoài luôn rồi. Chắc chắn cậu lại khóc, nhưng không muốn để anh thấy.
“Muốn ăn chút gì không?" Trình Bác Diễn hỏi: “Anh chở em đi."
“Muốn ăn bánh kem, bánh kem lạnh á*.” Hạng Tây vừa dụi mắt vừa quay đầu lại: "Ầy, giờ gió lớn ghê, mới nãy nhìn con chó ở xe đối diện thò đầu ra ngoài, anh nói coi nó có khó chịu không..."
(*) Bánh kem lạnh: Ice cream cake
“Không phải hỏi em là biết hả, Hạng chó con cũng bị gió thổi cả năm phút kìa, bị thổi đến mất lỗ tai luôn này." Trình Bác Diễn nói.
“Lo lái xe của anh đi, nói nhảm nhiều ghê." Hạng Tây hít mũi: “Là do trời chuyển lạnh mà."
“Ừm, cũng nên tẩm bổ thêm rồi.” Trình Bác Diễn nói: “Cuối tuần này em đến nhà anh đi, chắc mẹ anh sẽ mua nhiều đồ đưa qua cho nội."
“Dạ.” Hạng Tây gật đầu: “Đi mua đồ ăn với nội hả anh?"
“Ừm, đúng rồi.” Trình Bác Diễn mỉm cười: “Lần trước anh còn nói muốn tâm sự với mẹ chuyện của em, nhưng vẫn chưa đi được. Bây giờ cả Bình thúc lẫn Nhị Bàn đều bị bắt rồi, cũng dễ nói, chứ mà còn hai tên tội phạm đang bỏ trốn thì lại không yên."
“Anh nói vừa phải thôi nha." Hạng Tây kéo đai an toàn: “Đừng nói hết, anh cứ nói Bình thúc là trùm đám đầu gấu là được, mấy cái khác đừng nói. Đôi khi cũng phải học cách lừa gạt người khác một chút, hay em dạy anh nha."
Trình Bác Diễn nhìn cậu, cười hồi lâu: “Anh biết mà, anh cũng đang nghĩ hai người kia bị bắt rồi, anh cũng an tâm hơn, có nói dối cũng an tâm."
“Dạ, dù sao thì anh nghĩ kỹ đi. Nếu không thầy Hạng sẽ dạy anh, đây là chuyên môn của thầy Hạng đó." Hạng Tây vui tươi hớn hở nói.
Trình Bác Diễn không nói gì. Trước đây, mỗi khi Hạng Tây nói chuyện đều sẽ mang theo loại cảm giác tỏ vẻ như không có chuyện gì, muốn che giấu sự để ý về quá khứ của mình. Nhưng hiện tại, đột nhiên lại không còn loại cảm giác này nữa.
Có lẽ bởi vì Bình thúc và Nhị Bàn đã bị bắt, không còn ai uy hϊếp cậu được nữa, không còn ai khiến cậu thấy mất an toàn. Bây giờ khi nói chuyện, cậu chỉ còn lại vẻ thản nhiên.
Nhìn thấy sự thay đổi của cậu, Trình Bác Diễn đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay. Thời gian qua lâu như vậy rồi, rốt cuộc Hạng Tây đã có thể thực sự thản nhiên đối diện với những mảng tôi quấn lấy trong lòng.
Trong lòng anh cảm thấy xúc động như khi thấy hạt giống bắp cải mình gieo trong bồn, mỗi ngày tưới nước bón phân, cuối cùng cũng nảy mầm.
“Muốn ăn bánh kem đúng không?” Trình Bác Diễn nói: “Vậy đi ăn thôi, trên đường từ bệnh viện về nhà có một cửa tiệm lớn lắm."
“Là bánh kem lạnh chứ." Hạng Tây nhấn mạnh lại.
“Được.” Trình Bác Diễn cười gật đầu.
Giờ này bánh kem lạnh hầu như đã hết, đến cửa tiệm lớn kia đã không còn nữa. Trình Bác Diễn xem giờ, cũng chưa trễ lắm, vậy nên lại chở Hạng Tây đi tìm dọc đường đi, cứ thấy cửa tiệm nào có bán bánh kem là dừng lại hỏi thăm.
Cuối cùng cũng tìm thấy một tiệm bánh kem trên một con đường không rõ tên cách nhà đến chừng tám mươi dặm. Tên tiệm bánh còn rất có duyên, tên là Tiệm bánh Tây của chú Trình.
“Cửa tiệm của chú con này." Sau khi hỏi nhân viên tiệm xác nhận còn bánh kem lạnh, Trình Bác Diễn mới đỗ xe lại ven đường: "Xem thử có thể giảm giá cho ba của con không."
“Em còn muốn uống một hộp sữa chua nữa." Hạng Tây vui sướng nhảy xuống xe.
“Có muốn uống sữa lừa anh cũng sẽ đi tìm với em." Trình Bác Diễn nói.
“…Em không muốn uống sữa lừa đâu." Hạng Tây nhìn anh.
Hạng Tây đi vào tiệm bánh kem, bên trong chỉ có một nhân viên, cậu dạo qua một vòng: “Bánh kem ở đâu vậy?”
“Bên này.” Nhân viên cửa hàng chỉ vào cái quầy đang bốc lên hơi lạnh ở bên cạnh: "Có mấy loại."
“Ông chủ của mấy anh họ Trình đúng không?" Hạng Tây nhoài người lên trên quầy nhìn bánh kem bên trong. Giá bánh kem cũng không rẻ, cậu lại thấy tiếc phải tiêu hai ba mươi tệ để mua một cái bánh kem chỉ bằng một bàn tay: "Có anh em của ông ấy đến này."
“Vâng?” Nhân viên cửa hàng ngẩn người: “Cửa hàng trưởng của chúng tôi họ Vương ạ."
“Vậy đâu có đúng, cửa tiệm của mấy anh tên là chú Trình, vậy mà cửa hàng trưởng lại là ông Vương nhà bên hả?" Hạng Tây quay đầu lại nhìn Trình Bác Diễn: “Người ta họ Vương kìa anh."
“Chú Trình là một chuỗi cửa tiệm.” Nhân viên tiệm nở nụ cười: “Chúng tôi có đến mười mấy cửa tiệm ở thành phố lận. Nhưng mà ông chủ cũng không phải họ Trình."
“Đừng tào lao nữa, chọn nhanh nào." Trình Bác Diễn nói: “Có sữa chua không, lấy một lần luôn."
“Vậy lấy cái có bông hoa màu hồng đi." Hạng Tây chỉ vào bánh: “Còn sữa chua có vị táo đỏ không?”
“Có ạ.” Nhân viên cửa hàng lấy một hũ sữa chua táo đỏ ra.
Trở lại trong xe, Hạng Tây thoải mái gác chân lên trước xe, một miếng sữa chua một miếng bánh kem bỏ vào miệng.
Sau khi ăn được hai miếng, cậu mới đưa bánh kem đến trước mặt anh: "Anh liếm cái hoa màu hồng này đi, em không nhúc nhích đâu, để cho anh á."
“Sao lại chọn màu hồng." Trình Bác Diễn liếm cái hoa kia.
“Do đẹp thôi." Hạng Tây nói: “Anh không thích màu hồng hả?"
“Không cảm thấy có gì đặc biệt." Trình Bác Diễn mỉm cười.
“Vậy anh thích màu gì?" Hạng Tây lập tức hỏi, xem như bắt được cơ hội tốt để hỏi về màu sắc.
“Cũng không có màu nào đặc biệt thích... Chắc màu xanh lá? Cảm thấy màu xanh lá rất thoải mái, lúc đến trà trang của thầy em, anh thấy nhìn núi chè là thấy thoải mái lắm." Trình Bác Diễn nói.
“Vậy tại sao anh không mặc áo màu xanh lá, quần màu xanh lá, giày màu xanh lá luôn?" Hạng Tây vừa ăn vừa nói.
“Em nói đến mấy cái này hả." Trình Bác Diễn suy nghĩ: “Vậy thì là màu trắng, đen, lam, mấy màu thông thường thôi. Mẹ anh có mua cho anh một cái áo sơ mi màu hồng, bây giờ vẫn còn treo trong tủ, chưa mặc lần nào."
“Màu lam là màu lam đậm hả anh?" Hạng Tây hỏi, cái đồng hồ hôm đó đen, lam gì cũng có, nhưng mỗi màu lam cũng có hai loại.
"Ừm, anh mà mang đồ màu lam nhạt thì thành dạng gì, em dám nhìn không?" Trình Bác Diễn cười.
“Anh có mặc đồ màu gà tây em cũng nhám nhìn." Hạng Tây cười nói. Vậy chọn màu lam đậm vậy, nhìn rất ổn trọng lại không quá trầm, chắc là sẽ hợp với người trong ngoài bất nhất như Trình Bác Diễn.
Về đến nhà, Hạng Tây đã thấy vô cùng buồn ngủ, nhưng vẫn cố thức để xem tin tức buổi tối phát lại. Trong tin tức cũng không nói kỹ, chỉ nói hai tình nghi đang lẩn trốn đã bị cảnh sát bắt được. Địa điểm bắt được là ở ngoại ô thành phố, nhưng không nói tìm manh mối từ đâu, có lẽ là do Đại Kiện khai ra.
Lúc trước Trình Bác Diễn có giúp cậu tra thử, chuyện Bình thúc và Nhị Bàn sản xuất và buôn bán ma túy, ước chừng nếu bị bắt thì chỉ có thể chờ chết. Hạng Tây nghĩ lại lại thấy cảm khái. Không biết Bình thúc và Nhị Bàn là ra không được hay không dám ra ngoài, hay lại cảm thấy nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, vậy mà lại trốn ở chỗ gần như thế...
Sau khi tin tức phát xong, cậu ngửa đầu dựa vào sô pha, nhắm mắt lại. Trong lòng cậu thật nhẹ nhàng, đương nhiên, tâm trạng cũng có phần phức tạp.
Nếu bản thân mình lúc trước không bỏ đi, hiện tại sẽ có kết cục ra sao.
Ở trà trang tự tại chơi trà, trên đường về nhà ăn bánh kem uống sữa chua, về nhà rồi thì dựa vào sô pha xem TV...
Nghĩ rồi lại thấy vui vẻ cười ha ha mấy tiếng.
“Anh đi tắm trước đây." Trình Bác Diễn đứng lên: “Lát em tắm sau hửm?"
“Dạ.” Hạng Tây lên tiếng, bây giờ trời lạnh, thật ra cậu lại hơi lười tắm.
Sau khi Trình Bác Diễn tắm ra rồi đi vào phòng ngủ đọc sách, cậu liền vào phòng tắm lắc lư một vòng, thay áo ngủ vào, sau đó định lén lút chui vào phòng ngủ đi ngủ.
“Quên lấy quần áo hả em?” Trình Bác Diễn giương mắt lên nhìn cậu.
“Không đâu, em thay đồ rồi." Hạng Tây giật nhẹ áo ngủ của mình.
Trình Bác Diễn cong khóe miệng: “Còn chưa tắm rửa đã thay áo ngủ?"
“Em… tắm xong rồi." Hạng Tây cọ đến mép giường: “Hầy, buồn ngủ quá đi, em ngủ trước nha."
“Có tin anh lột sạch em rồi quăng về phòng tắm không?" Trình Bác Diễn bỏ sách ra nhìn cậu: "Một chút tiếng động cũng không có, vậy mà tắm xong rồi?"
“Hôm nay tắm sơ thôi mà..." Hạng Tây vẫn muốn níu kéo.
Lúc cậu đang định nằm sấp xuống giường, Trình Bác Diễn đã bật dậy bắt lấy cánh tay của cậu, xách cậu lên.
“Ui da, ui da, ui da..." Hạng Tây liên tiếp kêu rên, nhíu mày: "Cánh tay, cánh tay, cánh tay, đau quá… Vết thương của em còn chưa lành hẳn đâu á, á, á, á..."
“Lúc vừa mới quen em anh đã định nói rồi, nhưng lại chưa có cơ hội." Trình Bác Diễn vẫn giữ chặt cậu: "Hay anh bỏ tiền ra đăng ký cho em một lớp diễn xuất nhỉ? Anh thấy em đi diễn kịch nhất định có tiền đồ hơn em đi biểu diễn trà đó."
“Dạ?” Hạng Tây quay đầu nhìn anh.
“Nếu không phải anh đã xem phim chụp X quang của em, cũng biết lực tay mình cỡ nào." Trình Bác Diễn nói: “Chắc chắn đã cho rằng thật sự làm đau em rồi."
“Sao anh biết anh không làm đau em, anh chỉ cần giơ tay thôi là đã bẻ khớp tay người ta được luôn rồi đó nha." Hạng Tây lại nhíu lông mày chặt hơn.
“Bởi vì có thể bẻ khớp tay nên anh mới biết được chắc chắn em chưa bị đau gì." Trình Bác Diễn lại kéo cậu một cái: "Đứng đàng hoàng, đau thật mà còn nằm lên tay anh được ha?"
“Ầy, em..." Hạng Tây vẫn còn cố gắng muốn diễn một hồi nữa, nhưng Trình Bác Diễn đã giúp cậu lấy một bộ áo ngủ khác từ trong tủ ra, đẩy cậu đi về phòng tắm: "Số em khổ quá mà."
“Số anh mới khổ này." Trình Bác Diễn nói: “Mới nãy anh còn phải ngồi trên cái vết nước canh kia xem TV đây."
Hạng Tây suy nghĩ lại thấy vui vẻ: "Ngày mai em đi gặp cảnh sát Trương về sẽ giúp anh chùi nha."
“Gì mà chùi giúp anh, cũng có phải anh làm đâu." Trình Bác Diễn sửa đúng cho cậu.
“Ầy, về rồi em sẽ chùi nha, được chưa anh?" Hạng Tây nói.
“Ngoan.” Trình Bác Diễn xoa tóc cậu: "Có muốn ba giúp em tắm không?"
“Không cần đâu!” Hạng Tây nhanh chóng mở cửa vào phòng tắm: "Ba ơi, ba đọc sách đi! Phải mau chóng học tập tốt, cứu chữa người bị thương."
Tuy rằng không muốn tắm rửa, nhưng thật sự sau khi gắng tắm rửa xong, cậu lại thấy vô cùng thoải mái. Đặc biệt Trình Bác Diễn còn mở cửa sổ phòng ngủ ra, lúc ra khỏi phòng tắm, một luồng gió lạnh lướt qua người, toàn thân cảm nhận được loại cảm giác mát lạnh thỏa thích.
Cậu chạy vào phòng ngủ, nhảy lên giường, mở chăn ra đắp lên người, lăn qua lăn lại mấy vòng, tự bọc mình thành một cái kén: "Thoải mái quá."
“Mới nãy còn có người không muốn tắm ta." Trình Bác Diễn tắt đèn bàn, cũng đến nằm lên giường.
“Ha, thấy như mùa đông sắp tới rồi đó." Hạng Tây nhe răng ra với anh: "Anh nghe nè."
Trình Bác Diễn vừa định hỏi nghe cái gì, bên tai đã truyền đến tiếng răng Hạng Tây đánh vào nhau cập cập, anh lập tức hết hồn: "Lạnh vậy hả em? Có phải bị sốt rồi không?"
“Không phải.” Hạng Tây vui vẻ, lại đánh răng cập cập với anh mấy cái: "Đây là một kỹ năng khác của em á, dù trời có 40 độ em cũng làm được."
“Kỹ năng này thì có lợi gì?" Trình Bác Diễn cười.
“Để giả vờ đáng thương nè. Chú ơi, anh trai ơi, bác trai bác gái ơi." Hạng Tây vừa cầm cập vừa nói: "Con sai rồi, thật sự không còn cách nào con mới... trộm bóp tiền của mọi người... con lạnh lắm..."
Trình Bác Diễn nghe giọng cùng với biểu cảm phong phú của Hạng Tây, vừa muốn cười lại vừa cảm thấy đau lòng. Anh xoay người ôm Hạng Tây đã cuộn thành cái ống vào trong lòng, vỗ về cậu: "Vậy mùa hè không dùng chiêu này được nhỉ?"
“Có khi cũng dùng được, sợ tới mức hai hàm răng đánh vào nhau nè. Xin chú đừng đánh con, đừng đánh con mà, ba con bị bệnh..." Hạng Tây cầm cập nói xong thì cười, sau đó lại thở dài: “Nghĩ lại thì thấy buồn cười quá, con người đúng là cái dạng gì cũng được ha. Chỉ cần có thể tồn tại thì tự trọng, mặt mũi hay đạo đức gì cũng có thể vứt bỏ. Mà cũng chẳng phải vứt bỏ, ngay từ đầu đã không có rồi."
“Em có mà." Trình Bác Diễn nói.
“Dạ.” Hạng Tây suy nghĩ: "Em có chứ, lúc trước đều đặt trong cái hộp nhỏ kia... anh giúp em giữ cái hộp nhỏ phải không?"
“Cái hộp sắt nhỏ kia hửm, ở trong ngăn tủ." Trình Bác Diễn nói: “Muốn xem không?"
“Không cần đâu.” Hạng Tây mỉm cười: “Trước kia em cũng ít khi xem, cũng chỉ có một ít đồ cũ, dùng để nhớ kỹ chính mình mà thôi. Có một người tên là Tiểu Triển, hắn có vé xem phim, hắn đã từng đi xem phim, phía trên còn để ngày tháng, hắn còn có sách, chỉ là chưa từng đọc... Dù sao cũng chỉ có mấy thứ đó, nhớ tới thì xem một chút. Bây giờ em không cần dùng mấy thứ đó để chứng minh cho em nữa, coi như để kỷ niệm thôi."
“Cứ coi như không có gì, thì cũng còn có anh." Trình Bác Diễn nắn tai cậu: "Anh thấy em, nhớ kỹ em, đau lòng em, biết em đã làm gì, nói gì, thích gì, sợ gì... Đúng không?"
“Dạ.” Hạng Tây trở mình đối mặt với anh: "Anh còn ghen nữa."
“Đúng vậy.” Trình Bác Diễn chậc một tiếng: “Nhưng mà Hồ Hải cũng là người tốt."
“Tốt lắm mà." Hạng Tây dùng chóp mũi cọ lên môi anh: "Nhưng mà anh đừng có mong em nói bà chủ Bành là người tốt."
“Không cần em nói cô ấy tốt, cô ấy có ra sao cũng không liên quan gì chúng ta." Trình Bác Diễn nói: “Nếu em thật sự làm ở Vân Thủy, thì tới hạn cô ấy trả tiền cho em, em tích cóp tiền lại, tích đủ rồi thì bao nuôi anh. Vậy là được rồi."
Hạng Tây cười cả nửa ngày: “Vậy mỗi ngày anh chỉ ở nhà để lau nhà thôi hả?"
“Đúng rồi. Anh nói em nghe, nếu không phải đi làm mệt quá, thì ngày nào anh cũng sẽ lau nhà từ trên xuống dưới hai lần." Trình Bác Diễn cười nói: “Tiếc là vẫn chưa thực hiện được mục tiêu to bự này... À phải rồi, mai em chùi xong cái vết canh kia thì tiện lau nhà luôn đi."
“Cái đó mà kêu là tiện á hả?" Hạng Tây thở dài.
“Tiện thật mà, chùi vết canh xong, thì lau nhà luôn, như vậy không phải tiện hửm?" Trình Bác Diễn hôn cậu một cái: “Nếu buổi sáng em ra ngoài mệt quá thì khỏi làm, ngày mốt được nghỉ anh lau cũng được."
“Anh cũng nói ra rồi..." Hạng Tây nói.
“Vậy em lau đi." Trình Bác Diễn ôm sát cậu: "Ngủ đi, muốn xoay qua bên nào? Cho anh ít chăn với được không?"
Hạng Tây kéo chăn đang cuốn trên người ra, trở mình dán lưng lên ngực Trình Bác Diễn: "Ngủ như vậy."
“Ừm.” Trình Bác Diễn đắp chăn lên người: "Ngủ ngon."
“Ngủ ngon.”
Lần nữa gặp lại cảnh sát Trương, Hạng Tây cũng chẳng biết mình sẽ mang tâm trạng hưng phấn hay là thấp thỏm. Cảnh sát Trương nói lúc làm việc có thể tiện đường đón cậu, vậy nên Hạng Tây chỉ cần đứng chờ ở cửa tiểu khu.
Đã không còn tổ ba người, cũng không có Trình Bác Diễn, chỉ mỗi mình cậu, nhưng cậu lại chẳng còn lo lắng có người đột nhiên lao đến. Loại cảm giác này tốt đẹp đến mức chẳng cách nào hình dung được.
Ngay cả loại cảm xúc lo lắng muốn bỏ chạy khi nhìn thấy xe cảnh sát cũng đã biến mất, ngay lúc cảnh sát Trương chạy xe cảnh sát ngừng trước mặt cậu, cậu lại vui vẻ chui vào trong xe.
“Hôm nay cũng không có việc gì quan trọng đâu, chủ yếu là nhận biết ảnh chụp, sau đó là nhờ cậu xác nhận một số lời khai của nghi phạm thôi. Sẽ không làm chậm trễ thời gian của cậu đâu." Cảnh sát Trương giải thích cho cậu một chút.
“Vâng, dù sao tôi cũng không bận chuyện gì." Hạng Tây dừng lại một chút: "Còn..."
“Còn chuyện của cậu, lúc chúng tôi sắp xếp các mối quan hệ của ông ta cũng có hỏi một ít." Cảnh sát Trương biết cậu muốn hỏi gì: "Nhưng không có manh mối hữu dụng gì. Ông ta nói là nhặt cậu về, cũng nói ra địa điểm. Lát nữa tôi viết địa chỉ cho cậu... Chuyện hộ khẩu của cậu thế nào rồi, có thuận lợi không?"
“Thuận lợi lắm, còn đi lấy mẫu máu nữa, kết quả so sánh vẫn chưa có, tôi vẫn đang còn chờ." Hạng Tây nói. Có lẽ những gì Bình thúc nói là sự thật, về thân thế của cậu, có lẽ thật sự là bị cha mẹ vứt bỏ...
Nhưng tại sao lại muốn bỏ cậu?
Nếu không tìm được người nhà, có lẽ mãi mãi cũng chẳng có được đáp án.
Cậu giúp mấy người cảnh sát Trương nhận một số ảnh chụp. Trong đó có vài người cậu đã gặp qua một hai lần, có người lại chưa từng gặp, cậu đều đúng sự thật nói ra. Sau đó cậu lại trả lời một vài câu hỏi, cuối cùng ký tên, như vậy đã không còn việc gì nữa.
Hạng Tây cầm địa chỉ cảnh sát Trương viết cho đứng ở trạm đợi xe. Chính xác mà nói thì đây cũng không phải là địa chỉ, mà chỉ là một địa điểm trong nơi nhặt được cậu. Trên một con đường đất ở vùng ngoại ô phía Tây, bên cạnh có một số nhà dân, cậu bị đặt dưới chân tường một nhà trong đó.
Đúng thật là nhặt cậu ở phía Tây.
Hạng Tây cười, nhìn tờ giấy trong tay.
“Ngày mai anh được nghỉ." Trình Bác Diễn về đến nhà, vừa thay giày vừa nói: "Chúng ta đi một chuyến đi, đến nơi đó."
“Dạ?” Hạng Tây nhìn anh.
“Đi thử xem, hỏi thăm một chút, có lẽ vẫn có người nhớ rõ." Trình Bác Diễn đưa cho cậu một cái túi giấy: "Sữa chua táo đỏ, vẫn còn lạnh."
“Ế.” Hạng Tây vui vẻ lấy sữa chua ra uống một ngụm: "Sao anh lại nhớ mà mua sữa chua cho em vậy?"
“Lúc tan tầm đi ngang qua một tiệm sữa chua, anh cảm thấy hôm nay chắc là em mệt lắm, nên mới mua." Trình Bác Diễn gãi tóc cậu: "Lau nhà rồi hửm?"
“Da, lau theo yêu cầu của anh á, thật ra cũng không mệt gì đâu." Hạng Tây lại chỉ vào sô pha: "Sô pha cũng chà luôn rồi, nhưng mà vẫn còn ít dấu."
“Không sao đâu, tạm vậy là được rồi. Anh ngồi lên rồi cũng không thấy nữa." Trình Bác Diễn nói: “Hôm nay có đi Vân Thủy không em?”
“Không đi, một tuần chỉ đi ba lần thôi." Hạng Tây dựa vào trên sô pha, thoải mái uống sữa chua: "Nếu sau này thầy thật sự cho em đến đó, thì có phải mình nên mời thầy ăn một bữa cơm để cảm ơn không anh?"
“Không để em đi thì cũng phải mời để cảm ơn chứ. Mời thầy em đến nhà đi." Trình Bác Diễn xắn tay áo lên: “Anh nấu một bữa."
“Em thấy cái nhà hàng trà* kia cũng ngon lắm, vừa sạch sẽ, vừa ngon nè." Hạng Tây không nhìn anh, rủ mắt nhìn hũ sữa chua: "Hay là..."
(*) Nhà hàng trà: Tea restaurant nguyên văn là 茶餐厅: một kiểu nhà hàng bình dân phổ biến ở Hồng Kông. Cái chỗ mua cơm lam cũng ở đây á.
“Anh định bắt đầu từ hôm nay mỗi ngày sẽ học nấu một món." Trình Bác Diễn vừa thay quần áo vừa nói.
“Nếu không thì ở một quán bên phía sở nghiên cứu trà cũng được. Hôm trước em có nhìn thấy một nhà hàng chuyên món Quảng Đông, khá thanh đạm, chắc ông lão hợp ăn á." Hạng Tây tiếp tục nói.
“Hôm nay làm món khổ qua xào trứng trước đi." Trình Bác Diễn vào phòng bếp.
Cơm tối là canh khổ qua với khổ qua xào trứng. Khổ qua xào còn hơi sống, nhưng mùi vị thì cũng tạm được. Trình Bác Diễn bỏ thêm ít ớt cay vào xào chung, cay đắng cũng chẳng rõ.
Canh khổ qua lại có chút vi diệu, nhưng Hạng Tây cũng uống được hai chén.
“Dễ nuôi thật." Trình Bác Diễn nói. Anh không ăn bao nhiêu, vốn dĩ đã ăn không nhiều, hơn nữa đồ ăn cũng chẳng ra sao.
“Ngày mai em nấu nha." Hạng Tây bỏ đũa xuống: "Coi như nể mặt em dễ nuôi đi nha."
“Ngày mai chúng ta ăn ngoài." Trình Bác Diễn nói: “Buổi sáng chúng ta đi ra ngoài, hỏi tin tức trước, sau đó đến phụ cận chơi, xem như giải sầu. Ở bên kia kế bờ sông cũng có nhiều chỗ du lịch nông nghiệp*, chúng ta đi ăn gà thả vườn này kia thế nào?"
(*) Chỗ du lịch nông nghiệp: 农家乐 (nông gia nhạc) chắc kiểu farmstay á, mà là nhà của người dân nhỏ lẻ hoi.
“Dạ được." Hạng Tây gật đầu.
“Hạng Tây à, lần này đi chỉ để xem thử có nghe được tin gì hay không thôi." Trình Bác Diễn nắm tay cậu: “Dù cho có nghe được gì hay không, cũng coi như là một lần đi chơi ngoại thành thôi nhé."
“Dạ.” Hạng Tây mỉm cười: “Hai mình còn chưa đi ngoại thành chơi lần nào."
“Sau khi em làm xong giấy chứng minh, hai chúng ta đi chơi xa mấy hôm đi." Trình Bác Diễn lấy điện thoại qua nhìn lịch: "Để anh tranh thủ mấy ngày nghỉ phép năm xem có được không."
“Tội nghiệp anh quá." Hạng Tây chống cằm nhìn anh: "Xem ra sau này em mà kiếm được tiền thì phải nuôi anh mới được."
“Vậy trông cậy vào em nhé, mau giải cứu anh đi." Trình Bác Diễn cười nói.
Tuy nói chỉ là một lần đến ngoại ô phía Tây để tìm kiếm khả năng, nhưng Hạng Tây vẫn rất hào hứng. Từ sáng sớm, cậu đã chuẩn bị để trong túi đầy nước và đồ ăn vặt.
Lần này cậu không ôm quá nhiều hy vọng, chỉ càng hy vọng có thể có một lần đi chơi ở ngoại thành cùng Trình Bác Diễn.
Tuy rằng trời đã chớm thu, đi chơi xa là không thể, nhưng chỉ cần hai người, cùng lái xe, mang theo đồ ăn thức uống, đến vùng ngoại ô, dù cho chỉ là ngắm cỏ khô cũng thấy vô cùng thú vị.
Trình Bác Diễn không chuẩn bị tươm tất như cậu, chỉ cầm một lọ nhỏ nước sát khuẩn bỏ vào túi.
“Người ta đều nói, chỉ cần có bóp tiền, điện thoại, chìa khóa trên người là thấy an tâm, còn anh em thấy không cần đâu, anh chỉ cần ôm bình nước sát khuẩn là thoải mái rồi." Hạng Tây thở dài.
“Còn phải mang theo con trai của anh nữa này." Trình Bác Diễn ôm vai cậu: “Xuất phát thôi.”
- HẾT CHƯƠNG 81 -