Hạng Tây chà chà phần mồi câu còn dính trên tay, rồi vừa nhìn Trình Bác Diễn nghiến răng nghiến lợi móc mồi vào móc câu, vừa duỗi tay về túi của mình.
“Em định làm gì?" Trình Bác Diễn nhìn chằm chằm tay cậu: "Em quăng đại túi trên đất anh cũng không nói gì, giờ em còn muốn lấy cái tay đó sờ vào?"
“Em không sờ túi mà." Hạng Tây nói, rồi nhanh chóng thò tay vào miệng túi đang mở ra một phần, bóc lấy một miếng khô bò nhỏ: "Em ăn cái này thôi."
“Em không sợ dơ hả? Em còn mới đụng vô phân..." Trình Bác Diễn nói cũng không nói nổi, nhìn tay mình còn đang bốc "phân": "Nếu em thèm quá thì đi rửa tay trước đi đã."
“Rửa sạch rồi lát nữa cũng dơ lại mà..." Hạng Tây suy nghĩ, đứng dậy đi ra ngồi xổm cạnh ao cá.
“Hạng Tây!” Trình Bác Diễn bất lực nhìn cậu: "Em muốn rửa tay ở đây chắc?"
“Ò ——” Hạng Tây thu cái tay đang duỗi ra, kéo dài giọng, rồi xoay người đi về hướng giếng bơm trong nông trại, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Có câu cổ ngữ anh chưa nghe qua hả, nước bẩn không bẩn tay..."
“Chưa từng nghe." Trình Bác Diễn nói.
Hạng Tây rửa sạch tay rồi trở về, ngồi lại trên ghế bắt đầu ăn khô bò. Trình Bác Diễn ngồi bên cạnh cả nửa ngày vẫn chưa móc mồi vào cần câu xong.
“Hay cứ để em làm cho." Hạng Tây gặm khô bò: "Anh cứ dùng ngón tay hoa lan đó thì đến mai cũng không móc vào được đâu."
(*)Ngón tay hoa lan: dùng ngón trỏ chụm lại với ngón cái, như lúc cầm kim á. Anh bác sĩ sợ dơ nên chỉ dùng hai ngón dị thôi :)))
“Anh không muốn có thêm ngón tay khác đụng vào cái này đâu!" Trình Bác Diễn cau mày.
“Còn một hộp mồi khác nữa mà, ông chủ nói hai hộp này không giống nhau, dùng để câu mấy loại cá khác nữa." Hạng Tây chỉ vào một hộp khác: "Nếu không anh thử cái hộp đó xem, có khi tốt hơn được chút?"
“Vậy sao?" Trình Bác Diễn đang nén bực tức, vừa nghe lời này đã ngay lập tức ném phần mồi chẳng còn lại bao nhiêu trên tay đi, mở cái hộp còn lại ra.
Hộp mồi trước đó quá mềm, không dễ móc vào móc câu. Đến hộp này, anh bèn đưa tay vào lấy ra một ít, định xem thử độ mềm cứng ra sao.
Nhưng mới vừa cầm lên, anh đã sợ đến ngây người.
“Ấy? Mồi còn sống hả?" Hạng Tây cũng lắp bắp sợ hãi: "Đây là con giun hả?"
Trình Bác Diễn nhìn con giun còn đang ngoe nguẩy giữa tay mình, một nỗi kinh hoảng khó tả lan khắp toàn thân, cảm tưởng như lông tơ không chỉ dựng ngược lên mà chắc đã bỏ anh đi luôn rồi.
“Anh!” Trình Bác Diễn đột nhiên vung tay nhảy lên, tiếp đó cứ như bị điện giật mà vừa chạy vừa nhảy về hướng giếng bơm, còn điên cuồng vùng vằng tay.
(*)Anh: chắc ổng định chửi tục mà kiềm lại á, câu chửi là ta thao!, ổng mới ta! thoi :))
Hạng Tây cũng vọt chạy theo, chạy một nửa thì không nhịn được mà ngồi xổm trên đất bật cười, cười đến mức sắp thở không nổi: "Anh sợ giun hay là ghét vậy..."
Trình Bác Diễn không rảnh lo để ý đến cậu, vừa vọt tới giếng bơm đã bắt lấy cái cần đè xuống bảy tám cái, hai bàn tay vội vã chà xát dưới nước một hồi lâu.
Khó khăn rửa tay xong, anh mới đi đến cạnh Hạng Tây, trên tay vẫn còn nhỏ nước: "Cái ông chủ này có phải bị điên rồi không!"
“Câu cá dùng giun là điều bình thường mà." Hạng Tây kéo tay anh qua sờ vào, lại nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay anh: "Chớ sợ, chớ sợ, không sao rồi."
“Có phải em còn định vuốt tóc an ủi anh không?" Trình Bác Diễn liếc qua nhìn cậu.
Hạng Tây lập tức ôm anh, giơ tay lên xoa đầu anh: "Bé ngoan, bé ngoan, chớ sợ, chớ sợ..."
“Anh không câu cá nữa đâu." Trình Bác Diễn nói: "Anh muốn về nhà thôi."
Hạng Tây cười đến ngừng không được: "Không câu cá nữa, chúng ta đi bắt gà nha?"
“Coi chừng anh xử lý em!" Trình Bác Diễn chỉ vào cậu, rồi lại búng lên trán cậu một cái, thở dài: "Anh cứ dùng cái mồi câu lúc trước đi vậy."
Hai người ngồi lại cạnh hồ nước, Trình Bác Diễn lại vặn eo một hồi cuối cùng cũng móc được mồi vào cần câu cho Hạng Tây: "Được rồi, em câu đi."
“Còn của anh đâu?" Hạng Tây vung cần câu, móc câu cùng dây câu vẽ ra trên không trung một vòng cung, thoải mái bay đi.
“Anh..." Trình Bác Diễn đang cảm thấy tư thế vung dây câu của Hạng Tây thật đẹp, nhưng còn chưa đợi anh lên tiếng khen ngợi, dây câu đã mắc vào nhánh cây nhỏ cạnh ao cá, khiến anh khựng lại: "Anh... giúp em lấy dây câu về trước đã."
Còn may lần này Hạng Tây vung dây về hướng cũng khá, chỉ mắc vào một cây nhỏ không lớn hơn bụi cây là bao. Trình Bác Diễn kéo vài cái lấy được dây câu ra, móc câu không bị hư, nhưng mồi câu vất vả lắm mới móc vào được thì đã chẳng còn.
“Em vung chính xác một chút với được không?" Trình Bác Diễn bất đắc dĩ lại lấy ra một đống mồi.
“Em thấy mình khống chế cũng ổn mà, hay tí nữa anh cách ra xa một chút đi, ban nãy do em lo lúc quăng dây lại trúng mặt anh đó." Hạng Tây nói.
Sau đó Trình Bác Diễn lùi lại phải đến vài mét: "Đủ cho ngài thi triển chưa?"
“Dịch qua một chút nữa đi." Hạng Tây chỉ huy anh: "Lỡ như lúc nữa em thu dây lại..."
Trình Bác Diễn lại đi qua bên cạnh vài bước: "Được rồi, quăng dây đi, dù em có làm phát sóng cũng chẳng quăng tới đây được đâu."
Hạng Tây vung tay, lần này rất tốt, quăng vào được trong nước. Tuy rằng cảm thấy vẫn còn khá gần nhưng cậu không ném lại nữa. Cậu ngồi lên ghế, làm bộ như một tay câu cá già đời.
Trình Bác Diễn không câu cá, sau khi rửa tay xong, anh chỉ ngồi cạnh Hạng Tây nhìn mặt nước.
Anh không có hứng thú lắm với việc câu cá, chỉ là giữa câu cá và bắt gà, nếu không muốn chọn đi tìm chết thì cũng chỉ có thể chọn câu cá.
Hình như Hạng Tây cũng thích câu cá lắm, cậu ngồi an tĩnh chờ đợi trên ghế, đến cả mười phút cũng không hề nhúc nhích.
“Em ngồi được ghê ha." Trình Bác Diễn nói.
“Chỉ đang ngẩn người thôi mà." Hạng Tây mỉm cười: "Lúc trước khi không có việc gì làm em cũng hay ngẩn người, ngẩn tới mấy giờ luôn cũng không vấn đề gì."
Qua một giờ, Hạng Tây kéo bốn năm cần câu tre lên, Trình Bác Diễn móc mồi cho cậu bốn năm lần, cũng đi rửa tay hết bốn năm lần.
Vậy mà một con cá cũng không câu được.
“Mới nãy lúc gọi món anh có chọn cá không?" Hạng Tây hỏi.
“Không gọi, chỉ chọn gà thêm món xào gì đó, thêm món... châu chấu em chọn thôi." Trình Bác Diễn vừa nghĩ đến cái món kia lại thấy cạn lời.
“Vậy là được rồi." Hạng Tây thở ra nhẹ nhõm: "Chứ mà chờ em câu được, chắc đến tối cũng không được ăn mất."
“Có chọn cá cũng không đợi em đâu." Trình Bác Diễn cười: "Chẳng lẽ chọn gà còn chờ đi..."
“Đúng rồi ha!” Hạng Tây đột nhiên ném cần câu xuống đứng lên: "Em quên mất, tụi mình chọn gà mà đúng không, đi bắt gà thôi!"
Trình Bác Diễn ngay lập tức muốn nhặt cái móc câu lên khâu miệng mình lại.
“Đi thôi, bảo ông chủ mang hai chúng ta đi bắt gà đi!" Vốn dĩ Hạng Tây còn đang buồn rầu vì không câu được cá, vừa nhắc tới bắt gà thì trong nháy mắt ý chí chiến đấu đã lại sục sôi.
Khu vực nuôi gà ở trang trại nằm trên đồi đất, có một vườn cây do ông chủ trồng, trong đó một mảnh được dùng lưới vây lại nuôi gà. Gà này cũng được cho ăn, nhưng chủ yếu vẫn tự chạy bắt sâu ăn, vậy nên dù là một hai tháng nhưng chất lượng thịt vẫn tốt hơn nhiều so với thịt gà bình thường.
Nhưng mà…
Trình Bác Diễn đứng bên ngoài lưới vây, lúc nhìn Hạng Tây không do dự đi theo ông chủ chui qua miệng lưới đi vào, anh lại thấy ăn gà lấy thịt* vẫn còn tốt lắm.
(*)Gà lấy thịt: 肉鸡: là gà nuôi công nghiệp để lấy thịt, còn gà ở đây là gà thả vườn thịt săn chắc và ngon hơn.
“Tới đây đi anh!” Hạng Tây xoay người vẫy anh.
Ông chủ cũng quay đầu lại nhìn anh, còn chỉ vào miệng lưới: "Coi chừng đụng trán."
Dưới tình huống này, nếu là con gái, nói í dơ quá em không vào đâu, còn tạm chấp nhận được, còn một tên con trai mà làm vậy chắc chừng chọc người ta cười chết mất.
Trình Bác Diễn thở dài rêи ɾỉ trong lòng một tiếng, rồi hạ quyết tâm mà cúi đầu chui qua miệng lưới.
Không biết là do cao quá hay là do chưa cúi đủ sâu, anh vừa mới đưa đầu vào thăm dò đã cảm thấy tóc mình bị thứ gì móc lại.
“Đợi em, đợi em!" Hạng Tây nhanh chân chạy đến, nhấc cái lưới lên.
Trình Bác Diễn nhanh chóng chui vào, rồi phủi trên đầu một hồi.
Hoạt động bắt gà tiếp theo đó có đánh chết anh cũng không chịu tham gia, chỉ đi theo phía sau Hạng Tây và ông chủ.
Đầu tiên là tìm gà, gà ở trong lưới không ít, nhưng bởi vì diện tích lớn, lại thêm gà cũng không hoạt động gần ngoài lưới, cả đám đều ở trong rừng cây, nên bọn họ phải đi vào trong vườn cây để tìm.
Thật ra cũng khá thú vị, không khí trong vườn trong lành, cảnh sắc cũng tưới đẹp.
Trình Bác Diễn nhìn quanh bốn phía cảm thấy chỉ cần gà không chạy lại phía anh thì đi dạo một chút như vậy cũng là một loại hưởng thụ.
Nhưng còn chưa đợi anh chậm rãi hưởng thụ xong đã nghe được tiếng gà gáy.
Tiếp đó đã thấy ông chủ chỉ về một phía, Hạng Tây lao ra như một tia chớp phóng khoáng có thể sánh ngang với một con chồn, đánh úp bất ngờ lần đầu tiên.
Nhưng không bắt được gà.
Một đám gà bị dọa sợ, lập tức vừa kêu vừa chạy tứ tán.
Trình Bác Diễn xoay người bỏ chạy.
Chẳng biết vì sao, bầy gà cứ như bị tác động, hoặc là cảm thấy có một vị lãnh đạo cao lớn dẫn đầu chạy phía trước nên đi theo sẽ an toàn... Tóm lại khi anh quay người bỏ chạy chưa được hai bước đã cảm thấy có con gà vùng vẫy đụng vào trên đùi anh.
“Bắt lấy con kia!" Hạng Tây ở phía sau kêu lên: “Ba ơi bắt con gà đi!"
Trình Bác Diễn bị sốc khi Hạng Tây gào lên tiếng ba trước mặt ông chủ, vì đề phòng cậu tiếp tục gào lên, Trình Bác Diễn đành phải xoay tay lại chụp lấy, vừa sờ đến một thứ lông lá lộn xộn cũng chẳng rảnh lo đây là đít đâu là cánh mà cứ thế ôm lại.
Bắt được rồi thì không dám buông tay, mặc cho con gà vẫy cánh đầy lông cùng mùi hôi trước mặt anh, anh cũng chỉ cau mày nhấp miệng nín thở kiên cường bất động.
Ông chủ chạy đến nhận con gà trong tay anh, quen tay bắt lấy con gà, nói: "Giỏi nhỉ, không cần nhìn mà cũng bắt được... Con gà này có được không? Cậu xem nếu không hài lòng thì lại..."
“Không, không! Không! Cứ con này đi! Con này thôi!" Trình Bác Diễn lui lại hai bước chỉ vào con gà: "Chính là nó!"
Ông chủ cầm con gà rời đi rồi, Trình Bác Diễn không nói gì nữa chỉ liếc mắt nhìn Hạng Tây.
“Đến liền đây!" Hạng Tây lập tức hiểu ý anh, nhanh chóng móc nước sát khuẩn trong túi ra, còn lấy thêm một bịch khăn giấy sát khuẩn đưa đến.
Trình Bác Diễn xoa tay trước, sau đó lấy một tờ khăn giấy ra lau mặt thật mạnh, lau liên tiếp hết bốn tờ giấy mới nhẹ thở ra: "Hầy."
“Có vỗ trúng mặt anh không?" Hạng Tây cười hỏi.
“Không trúng, nhưng anh thấy chắc có lông gà bay vô miệng quá." Trình Bác Diễn cau mày nói.
“Đi xuống dưới rửa ráy nha?" Hạng Tây nói.
“Cũng không cần gấp một hai giây này, em có muốn đi dạo trong vườn một chút không?" Trình Bác Diễn nói: "Dù sao anh cũng đã... như vậy..."
“Dạ." Hạng Tây gật đầu: “Ông chủ nói đi lên trên một chút có một cái đình, xem như là đài ngắm cảnh, có thể nhìn được xa lắm. Em còn định đi lên đó chụp mấy bức ảnh."
“Vậy đi lên thôi." Trình Bác Diễn nói: "Không đi qua phía nuôi gà chứ."
“Không đi đâu, chui qua chỗ bên cạnh là đường nhỏ đi lên đình rồi." Hạng Tây nói xong lại vui vẻ: "Đây là lần đầu tiên em thấy anh chật vật như bây giờ, anh nói xem anh chú ý vệ sinh như vậy còn muốn đến khu du lịch nông trại để làm gì chứ."
“Muốn mang em tới chơi, thật ra anh vẫn ổn, chỉ là do đột nhiên quá..." Trình Bác Diễn ôm vai cậu, sau đó lại buông ra vỗ vào người cậu, rồi mới ôm lại: "Chó liếm gà nhào."
Nói không đi qua phía có gà cũng chỉ là nói vậy thôi, chứ trước khi đi ra khỏi lưới vây làm gì có ai mà biết được gà ở bên nào. Đây là địa bàn của tụi nó, mỗi tấc đất ở đây đều bị tụi nó dẫm nát rồi, thỉnh thoảng còn thấy được cả lông gà ở dưới thân cây.
Lúc chui ra khỏi lưới vây, Trình Bác Diễn thật sự không sao hiểu nổi: "Tại sao ông chủ lại không làm một cái cửa nhỉ? Sao cứ phải mở cái miệng lưới như vậy chứ?"
“Làm cái cửa rắc rối quá đó." Hạng Tây nói: "Xem chừng nếu không phải vì tiện cho khách đi vào thì cái miệng lưới này ông ấy cũng không cần đâu, cứ trực tiếp dở lưới chui vào là được."
Trình Bác Diễn thở dài, vỗ quần áo: “Đi lên đình thôi.”
Ngọn đồi này không cao, cái đình được xây trên một nền đất bằng gần đỉnh đồi, đã rất cũ, nhưng vì được gió thổi nhiều nên vẫn rất sạch sẽ.
Hạng Tây lấy đồ ăn vặt và nước trong túi ra, đặt giữa bàn đá, rồi đặt mông ngồi xuống, sau đó cảm thán một câu: "Em mang theo nhiều đồ ăn vậy luôn ha?"
“Nếu không cứ ăn ở đây đi, ăn xong chúng ta trộm trốn đi, dù sao cũng chưa trả tiền cơm." Trình Bác Diễn lấy giấy chùi ghế, ngồi xuống.
“Anh bị ngơ rồi hả, xe anh còn đang để trước cửa nhà người ta kìa." Hạng Tây chậc chậc hai tiếng: "Đầu óc bị lông gà vào nên IQ hết hoạt động luôn rồi ha."
“Đừng làm anh thấy ghê." Trình Bác Diễn lấy một chai nước qua vặn ra uống hai ngụm, suy nghĩ rồi nhỏ giọng nói: "Hồi nãy lúc bắt gà em gọi anh là gì?"
“…Ba ơi, em không biết sao lại gọi ra như vậy nữa." Hạng Tây gãi đầu: "Kêu xong em cũng không dám nói gì nữa luôn, nhưng mà hình như ông chủ không để ý thì phải?"
“Có để ý cũng không sao đâu." Trình Bác Diễn đến cạnh cậu, rồi chỉnh tóc lại cho cậu: "Cũng không phải gọi ông ấy là ba."
“Đều tại anh, bình thường cứ nói vậy miết thôi." Hạng Tây dựa vào người anh, chôn mặt lên bụng, vòng tay ôm eo anh: "Làm em cũng thuận miệng luôn rồi."
“Quần áo của anh dơ." Trình Bác Diễn kéo quần áo mình.
“Không sao hết.” Hạng Tây chôn trên bụng anh nói: "Em không chê anh đâu."
“Anh chê em." Trình Bác Diễn đẩy cậu ra, nắm cằm cậu nâng lên: "Cọ hết cả mặt lông gà làm sao anh hôn em được đây?"
“Bây giờ muốn hôn hả?" Hạng Tây ngẩng mặt, lại giơ tay lên lau mặt cùng ngoài miệng: "Hôn đi."
“Em..." Trình Bác Diễn không biết nên nói sao, cười thở dài, rồi cong chân cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
Đang muốn hôn sâu hơn, phía ngoài đình lại truyền đến một tiếng rêи ɾỉ.
Cả hai ngây người.
Nghe giọng là một cô gái. Hai người còn đang cân nhắc xem có phải có người ngã bị thương hay không thì lại nghe thêm một tiếng nữa, so với tiếng trước còn rõ ràng hơn.
“Cái…” Hạng Tây mới vừa mở miệng đã bị Trình Bác Diễn đưa tay ra che miệng lại.
“Có người.” Trình Bác Diễn nhẹ giọng nói, xoay người đi đến chiếc ghế bên hông đình phía quay mặt ra ngọn đồi.
Nơi dựng cái đình này chỉ là một phần đất dư ra trên đồi, một mặt là đồi, một mặt khác là sườn đi xuống, khắp nơi đều là cỏ và cây.
Trình Bác Diễn quỳ một chân lên ghế, vịnh lưng ghế dò nửa người ra ngoài, cúi xuống nhìn.
Cỏ trên đồi cũng không quá rậm rạp, hơn nữa vào mùa này cỏ cũng khô héo, anh vừa cúi đầu đã thấy cách năm sáu mét có hai người trong bụi cỏ.
“Ôi đệch." Không biết lúc nào Hạng Tây cũng đã bò đến, vừa thấy tình hình đã lập tức đè giọng nói một tiếng: "Cái này là... dã chiến hả?"
Trình Bác Diễn không nói gì đã rụt về đồng thời cũng túm Hạng Tây về theo, sau đó xoay người nhanh chóng thu dọn đồ trên bàn đá vào túi.
Lúc anh định kéo Hạng Tây đi lại phát hiện Hạng Tây vậy mà lại lấy camera ra bò lại lên lưng ghế.
“Em bị tâm thần hả?" Trình Bác Diễn ngay lập tức đi qua cướp lấy camera, tiếp đó lại giơ tay lên che kín mắt Hạng Tây lại, nửa ôm nửa đẩy đưa cậu ra ngoài đình.
“Em nhìn thôi..." Hạng Tây lại quay đầu lại, nhưng Trình Bác Diễn đã ngay lập tức che kín mắt cậu. Cậu thở dài: "Em không chụp đâu, chỉ nhìn thôi mà."
“Có gì hay mà nhìn?" Trình Bác Diễn hạ giọng nói.
“Tai chưa thấy dã chiến lần nào đâu." Hạng Tây vừa cười vừa nói.
“Em xem kiểu dã chiến này thì có ý nghĩa gì chứ." Trình Bác Diễn cầm lấy cái túi, kéo cậu ra khỏi đình, theo đường nhỏ trở về.
Đi ra ngoài một đoạn đường, Hạng Tây mới cười ra tiếng: "Đúng là đỉnh ghê, tiếc là anh lại không cho em xem. Hai người kia chắc cũng đến đây chơi ha. Hèn gì em còn nói sao mãi mà không thấy ai... Ầy, anh nói xem, nếu hai người kia là nam, có phải anh sẽ xem chung với em không?"
“Nếu em muốn xem, vậy buổi tối lúc hai ta làm việc anh quay lại cho em, em từ từ xem là được." Trình Bác Diễn nói.
“Em chỉ muốn xem cho vui thôi." Hạng Tây vừa cười vừa nói: "Anh nghiêm túc quá đó. Nếu đổi lại là Man Đầu thì hai tụi em chắc chắn sẽ đến xem rồi, xem xong còn ném đá này kia..."
Trình Bác Diễn cười không nói chuyện, đi được vài bước, Hạng Tây mới dừng lại: "Sao anh lại nói em xem kiểu dã chiến này không có ý nghĩa hả?"
“Em cũng đâu có dùng được." Trình Bác Diễn nói.
“Sao em..." Hạng Tây trừng anh, sửng người trong chốc lát: "Em..."
“Bên kia còn có con đường dẫn lên trên kìa." Trình Bác Diễn ôm vai cậu: "Chúng ta qua bên đó đi lên đi, lên cao nhìn cho xa."
“Anh đừng có ngắt lời!" Hạng Tây nói.
“Em muốn nói gì?" Trình Bác Diễn nhìn cậu cười.
“Em muốn nói... Em nói là..." Hạng Tây đột nhiên lại có chút ngượng ngùng, cảm thấy ở phương diện lưu manh này mình so với Trình Bác Diễn chỉ là một đóa hoa thuần khiết mà thôi.
"Nói buổi tối muốn dẫn anh đi đánh dã chiến sao." Trình Bác Diễn nói, cong khóe miệng: "Được thôi, em muốn thế nào thì thế ấy, anh đều phối hợp."
Hạng Tây còn đang suy nghĩ, lại thấy Trình Bác Diễn cười như vậy, ngay lập tức đã cảm thấy không còn tự tin: "Em không biết em muốn làm gì."
“Anh biết anh muốn làm gì là được rồi." Trình Bác Diễn đến bên tai cậu nói một câu.
“Cái đồ không biết xấu hổ!" Hạng Tây khẽ cắn môi.
Ngọn đồi này cũng không cao, nhưng đường lên đỉnh lại ngoằn ngoèo, còn là đường đất, đến lúc lên được đỉnh đồi Hạng Tây đã thở hổn hển.
Trình Bác Diễn nhưng lại rất nhẹ nhàng, lên tới đỉnh núi dang cánh tay ra đón gió: "Cũng được quá chứ, nhìn ra rất xa này."
Ngọn đồi thật sự không cao, nhưng bốn phía lại không có ngọn núi nào khác, cho nên vẫn rất có cảm giác đứng ở nơi cao nhìn ra xa. Có thể nhìn thấy ở phía xa xa là thành phố lấp lánh dưới ánh mặt trời.
“Nhìn tới chỗ mình ở được không ta?" Hạng Tây giơ camera lên, chậm rãi xoay kính ngắm nhìn bốn phía.
“Nhìn không thấy đâu." Trình Bác Diễn nói, rồi chỉ về phía bên trái ở đằng trước: "Nhưng mà em thấy được cái toà nhà kia không, cái cao nhất, có phần chóp nhọn đó."
“Ồ, đó là cái cao ốc gì đó cạnh bệnh viện của mấy anh phải không?" Hạng Tây lựa một góc đẹp chụp một tấm.
“Đúng vậy.” Trình Bác Diễn mỉm cười.
“Tòa nhà cao ghê, xem từ đây mà vẫn thấy cao ngất." Hạng Tây nói: "Anh có cảm giác gì không?"
“Cảm giác gì?" Trình Bác Diễn tìm một tảng đá bên cạnh ngồi xuống. Bình thường mấy loại tảng đá này có đánh chết anh cũng sẽ không ngồi xuống, hôm nay cảm thấy bản thân mình đã bị đánh bại hoàn toàn rồi.
“Chính là, anh nhìn đi, một thành phố lớn như vậy, anh có thể nhìn thấy tòa nhà, thấy được phố xá, nhìn thấy cửa sổ." Hạng Tây vẫn giơ camera: "Nhìn thấy cây, nhìn thấy vành đai xanh, nhưng lại không thể nhìn thấy người."
“Ừm.” Trình Bác Diễn lên tiếng.
“Anh sẽ nghĩ, bên đó có người hay không, bên kia có người hay không, còn bên khác thì sao?" Hạng Tây nói: "Nhiều người như thế đều đang ở đâu rồi, đang làm gì, ngay lúc này bọn họ đang làm gì, hôm nay làm gì, ngày mai thì sao? Về sau thế nào?"
Trình Bác Diễn mỉm cười: “Có đôi khi sẽ nghĩ. Buổi tối lúc trực ban đôi khi anh sẽ tựa bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, có lúc cũng sẽ nghĩ như vậy.
“Đúng không, cái loại "thế giới của người khác", "cuộc sống của người khác" kỳ diệu ha." Hạng Tây bỏ camera xuống, ngồi đến cạnh anh, sờ lấy túi đậu phụ khô ra ăn.
“Chúng ta cũng là người khác trong mắt người khác mà.” Trình Bác Diễn nói.
“Đúng vậy.” Hạng Tây vừa ăn vừa nằm xuống tảng đá: "Hôm nay em làm gì, em hôm nay, em ngày mai, em sau này. Chỉ là vì "người khác" quá nhiều nên lại cảm thấy "em" cực kỳ nhỏ, bé xíu xiu."
“Em đang ở đỉnh đồi, mới vừa câu cá, nhưng lại không câu được con nào, bắt gà cũng không bắt được. Hôm nay em đi chơi ở ngoại thành, ngày mai sẽ đến Vân Thủy pha trà, sau này sẽ cùng một người khác cũng cực kỳ nhỏ bé ở bên nhau, nhưng em làm gì, người đó đều sẽ biết.
“Anh đang viết thơ hả?" Hạng Tây nhìn lên trời nở nụ cười.
“Em viết trước mà." Trình Bác Diễn do dự một chút, cũng ngã ra sau, nằm xuống song song với cậu: "Hôm nay trở về có khi anh phải tắm cả một giờ mất."
“Cơm tối chúng ta về thành phố ăn hả anh?" Hạng Tây hỏi.
“Ừm.” Trình Bác Diễn nói: “Buổi tối ở đây chắc cũng không buôn bán gì, bây giờ là mùa ế hàng mà. Trở về anh nấu ăn cho em."
“Vậy trở về nội thành ăn, mà đi nhà hàng trà nha, lần trước ăn bánh bao kim sa ở đó ngon lắm á." Hạng Tây nói.
“Buổi trưa ăn gà rồi, buổi tối chúng ta ăn thanh đạm một chút, đi siêu thị mua một ít đồ ăn..."
“Vậy hay là em nấu cơm cho nha, em làm món..."
“Bánh bao kim sa ở nhà hàng trà đi, anh thấy cũng ngon lắm."
- HẾT CHƯƠNG 83 -