Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đời Này Kiếp Này - 黎饱饱

8

Sau khi Quan Kỳ rời đi, ma nữ đi tới, đôi mắt đỏ hoe.

“Cô lúc nào cũng nói Quan Kỳ ngu ngốc, thực ra người ngu ngốc là cô.”

Tôi nghiêng đầu nhìn cô ta: “Vậy cô nói xem ai ngốc hơn?”

Ma nữ quay đầu lại, tức giận đáp: “Đều ngốc đến hết thuốc chữa, không phân biệt được.”

Tôi cười: “Tôi nghĩ anh ấy là người ngốc hơn.”

Từ đó trở đi, Quan Kỳ thực sự đến mỗi ngày.

Anh ấy càng ngày càng nói nhiều.

Toàn là những lời vô bổ, nhưng tôi lại rất thích nghe.

Quan Kỳ đến suốt một tuần.

Sau đó, anh ấy biến mất một thời gian.

Khi anh ấy quay lại, tôi nhạy bén phát hiện ra, chiếc nhẫn trên tay anh đã biến mất.

Lòng tôi chợt lạnh, như nhận ra điều gì, tôi ngước lên nhìn Quan Kỳ.

Lần này Quan Kỳ không mang hoa tới, trên mặt xuất hiện một nụ cười.

“Nhu Nhu, thời tiết càng ngày càng lạnh rồi.”

Anh vừa cất lời, ma nữ liền im bặt.

Chỉ có mình Quan Kỳ là đang nói.

Anh dựa vào bia mộ, im lặng một lúc, thở dài.

“Bỗng dưng anh cảm thấy hơi mệt mỏi đối với nơi này.”

“Hoá ra tình yêu nào cũng có hạn sử dụng, tình yêu của anh đối với em cũng vậy.”

Quan Kỳ cúi đầu cười: “Mấy ngày nay anh không tới, vậy mà cũng không có cảm giác gì.”

“Nhu Nhu, có lẽ là anh buông tay em được rồi.”

“Ở công ty có một cô gái mới đến, anh đã rung động trước cô ấy từ lâu.”

“Khi nhìn thấy cô ấy, trái tim anh lại vô thức loạn nhịp.”

“Khi anh nhìn thấy cô ấy mặc váy ngắn trong cơn mưa lạnh lẽo ngày hôm ấy, có một âm thanh vang lên trong tâm trí anh.”

“Nó nói, sau này phải bảo vệ cô ấy thật tốt.”

“Hoá ra động lòng lại bất chợt đến như vậy.”

Khi Quan Kỳ nói về những điều này, đôi mắt anh sáng lên.

Lấp la lấp lánh, tất cả đều là niềm vui và sự cưng nhiều.

“Nhu Nhu, em có trách anh không?”

Tôi đứng trong gió lạnh, cảm giác như cơn gió ấy đang thổi thẳng vào trái tim tôi.

Đau nhói.

Thì ra ma quỷ cũng biết đau.

Đợi lâu như vậy, nhưng đến khi nghe được những lời đó, tôi lại không thể dễ dàng mà chấp nhận nó.

“Sao có thể trách anh chứ? Em vui còn không kịp.” Tôi thu lại ánh mắt, cười hai tiếng thật to.

Tôi cười rồi lại cười. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Quan Kỳ, mũi tôi chua xót, không thể cười được nữa.

Tôi nhìn chằm chằm anh một lúc, khàn giọng nói: “Thật tốt.”

Thật tốt.
Nhấn Mở Bình Luận