Editor: Chow
Tâm trạng của Chử Bạch rất phức tạp.
Trong lòng cậu, cậu vẫn luôn coi Đỗ Duy Canh là đối thủ một mất một còn nha! Cái tên từ trước tới giờ lúc nào cũng lạnh tanh y như cục đá này thực chất lại là một tên...!si...!hán?
*Si hán: Chân thành tha thiết yêu một ai đó.
"Ôi...!Bạch Bạch..."
"Bạch Bạch, em giỏi quá...!A..."
Đêm khuya tĩnh lặng, giường của Đỗ Duy Canh ở phía đối diện hơi hơi rung lắc, âm thanh lí nhí gần như không thể nghe rõ, nhưng cái âm thanh phát ra từ nội tâm Đỗ Duy Canh Chử Bạch cậu lại nghe rành mạch từng chữ một, từng câu từng từ như thể đang lần lượt nổ vang trong đầu cậu.
Chử Bạch trốn trong chăn, khuôn mặt đỏ bừng.
Không phải vì xấu hổ mà là vì tức giận.
Mẹ nó, Đỗ Duy Canh kia dám liên tưởng đến mình để thủ dâm!
Quan trọng nhất chính là hắn nghĩ muốn đè cậu! Chử Bạch Chử nhị thiếu cậu làm sao có thể ở phía dưới được hả!
Chử Bạch kìm nén cảm giác xúc động muốn lật giường xuống, cố gắng tự thôi miên bản thân.
Ngày mai, ngày mai cậu sẽ phải dạy dỗ tên kia một trận, để cho hắn biết không phải ai cũng được phép để ý tới nhị thiếu đâu!
Nghĩ lại bản thân vẫn luôn coi Đỗ Duy Canh là mục tiêu muốn lật đổ nhất trên đời, Chử Bạch cảm thấy mình lúc ý đúng là não úng nước.
Không đúng, nhất định là do người này ngụy trang quá tốt! Cậu chỉ là nạn nhân bị lừa mà thôi --- Trong đầu cứ quẩn quanh mãi về chuyện này, Chử Bạch mơ màng thiếp đi, trong giấc mơ còn mơ lại chuyện quá khứ đẫm máu và nước mắt.
Chử Bạch quen Đỗ Duy Canh ở trường mẫu giáo.
Khi đó, Đỗ Duy Canh mới chuyển vào lớp lá của cậu, mà cậu cũng chưa coi hắn là kẻ thù truyền kiếp của mình.
Chỉ nhìn qua qua thấy tên này quả là một nhóc con giống mình, vừa đáng yêu vừa đẹp trai, trong lòng bỗng nhiên có dự cảm không ổn.
Thật vậy, đến giữa trưa, bình thường cô giáo chia đồ ăn nhẹ sẽ chia hai phần cho cậu, thế mà giờ lại dành phần đó cho người này! Tiểu Chử Bạch rất tức giận! Nếu không phải do đồ ăn nhẹ của nhà trẻ quá ngon, cậu cũng sẽ không bỏ mặc phim hoạt hình để chạy tới cái nơi ấu trĩ như này đâu!
Chử nhị thiếu trề môi thở mạnh phì phì, khuôn mặt đỏ ửng.
Đỗ Duy Canh đứng đối diện, đôi mắt đen láy nghiêm túc nhìn cậu, muốn nhường đồ ăn nhẹ cho cậu nhưng lại không biết nên mở lời như nào, chỉ đành im lặng đẩy đẩy cái đĩa sang.
Hành động đó vô tình đẩy cái đĩa của tiểu Chử Bạch ra mép bàn.
Chử - không thể hiểu được mạch não của Đỗ Duy Canh - Bạch cho rằng hắn đang cố ý khoe khoang khiêu khích, nổi giận nhào lên dùng hàm răng be bé của mình để cắn tiểu Đỗ Duy Canh --- rồi tự mình làm gãy răng của mình luôn.
Cảm giác uất ức kết hợp với đau đớn vì bị rụng răng khiến Chử Bạch nhíu mày trở mình.
Khung cảnh trong mơ cũng chuyển đổi sang bối cảnh hồi học cấp hai.
Khi đó, công việc của cha mẹ của Chử Bạch rất bận, anh trai cũng ở nước ngoài, Chử Bạch không những không chỉ biết ăn nhậu chơi bời ăn chơi trác táng mà còn muốn cảm ơn một đàn chị của mình.
Dưới sự cổ vũ của đàn chị, Chử nhị thiếu cảm động không chịu được lập tức chăm chỉ học hành trở thành một học sinh giỏi, ý định dành được vị trí thứ nhất khiến đàn chị phải trố mắt nhìn.
Nhưng, ước mơ mỹ mãn, hiện thực tàn khốc.
Dày công chăm chỉ mất vài tháng, cuối cùng Chử nhị thiếu vẫn chỉ đứng thứ hai, trước sau luôn bị Đỗ Duy Canh chèn ép.
Nghe đàn chị suốt ngày khen ngợi Đỗ Duy Canh, Chử Bạch tức đến mức ăn không ngon ngủ không yên, chẳng mấy chốc đã gầy đi vài cân.
Duy chỉ có khi đi qua Đỗ Duy Canh, đôi mắt mới sáng ngời tràn đầy ý thù địch, còn đặc biệt có khí thế trừng mắt lườm hắn, hiên ngang bước ra khỏi phòng học.
Hừ, với độ thông minh và tài trí (tài năng và trí tuệ) của cậu, chỉ cần nỗ lực hơn nữa nỗ lực hơn nữa là đã có thể vượt qua người này rồi!
Sau đó không biết có phải do ông trời đã nghe thấy tâm nguyện của Chử nhị thiếu không mà cậu thực sự dành được vị trí thứ nhất, Đỗ Duy Canh vì phạm phải chút sai lầm rớt xuống hạng hai.
Chuyện đó còn khiến mọi người xôn xao một hồi.
Đỗ Duy Canh là ai chứ? Hắn còn nhầm lỗi nhỏ được sao? Không phải ai cũng tin điều này.
Nhưng sự thật thắng lời nói, Chử Bạch mang theo tâm trạng hưng phấn chạy đi tìm đàn chị, kết quả là trông thấy cảnh đàn chị đang an ủi Đỗ Duy Canh.
"Nghe nói lần kiểm tra này em đứng thứ hai? Không làm sao cả, con người ai mà chẳng có lúc sai lầm.
Tất cả mọi người ai cũng biết em mới thực sự là người đứng đầu...!Chử Bạch chẳng qua gặp may mà thôi..." Giọng nói nhẹ nhàng của đàn chị là thứ khiến Chử Bạch yêu thích nhất, song lúc này nó chẳng khác nào con dao nhọn khứa vào tim cậu cả.
Sau đó cậu vội vàng chạy mất, không hề hay biết Đỗ Duy Canh đã chen ngang lời của đàn chị, khuôn mặt lạnh nhạt nhưng giọng nói lại tràn ngập ý muốn bảo hộ: "Chử Bạch có khả năng đứng thứ nhất, không phải do may mắn." Hắn nói rồi chẳng quan tâm tới ánh mắt ngạc nhiên lẫn uất ức của đàn chị, đứng dậy rời đi.
- -- Sau vụ ấy, Chử Bạch có một khoảng thời gian vô cùng sa đọa.
Kiểm tra cậu nộp giấy trắng, vào giờ chỉ có ngủ, bài tập không làm, luyện tập không ôn.
Xếp hạng từ top mười người đứng đầu đảo ngược thành top mười người đứng đầu từ dưới lên.
Các giáo viên bộ môn liên tục thở dài, chủ nhiệm lớp cũng tìm cậu nói chuyện riêng vài lần nhưng lần nào cũng chỉ biết lắc đầu bất lực.
Cuối cùng người cứu rỗi Chử Bạch lại chính là một đàn em xa lạ.
Cô dùng cách viết thư để bày tỏ mình yêu thích, quan tâm Chử Bạch nhường nào.
Ban đầu nhìn phong thư màu hồng phấn, Chử Bạch chỉ thấy khinh thường.
Nhưng nét chữ tinh xảo xuất hiện hết lần này đến lần khác, rốt cuộc cậu vẫn bị làm cho cảm động.
Cứ mở dần bức thư đầu, bức thư thứ hai,...!Em khóa dưới thật sự là một cô gái rất đáng yêu, sẽ tin tưởng cậu tuyệt đối, sẽ dùng giọng điệu moe moe để dặn dò cậu uống ít đồ uống lạnh lại, nhắc cậu nhớ mặc quần áo ấm, rồi kể cho cậu nghe đủ thể loại truyện cười không biết cô ấy tìm ở đâu...!
Với sự cổ vũ của cô ấy, Chử Bạch thông suốt, trái tim nhỏ bé bị đàn chị đâm tổn thương dần dà nhảy nhót lại như cũ.
Cậu dùng mọi biện pháp để có thể nhìn thấy khuôn mặt của đàn em, nhưng tất cả đều bị cổ từ chối.
Không lẽ là vì đàn em hơi khó nhìn, nên mới ngại gặp mình? Chử Bạch não bổ, quyết tâm dùng mọi cách gặp được nàng.
Rồi nói nàng biết, mặc kệ nàng có khuyết điểm gì hay không mấy xinh đẹp, cậu chỉ đơn giản yêu thích con người nàng...!
- -- Về sau cậu suýt chút nữa thành công rồi lại bị Đỗ Duy Canh phá hỏng.
Không biết có phải đàn em đã bị dọa hay không mà từ đó về sau chẳng còn viết thư cho cậu nữa...!
Chử Bạch đắm chìm trong giấc mơ vô thức cảm thấy ủy khuất, hừ một tiếng.
Nhìn mặt tôi đáng sợ đến thế à? Không lẽ tình cảm cậu dành cho tôi...!là giả ư?
Ánh nắng ban mai rọi vào phòng ngủ, chậm rãi đánh thức mấy người đang say giấc.
Học sinh chăm ngoan Triệu Minh Tử đã ra ngoài, Văn béo còn đang ngủ, Chử Bạch mò xuống cầu thang, nhìn bữa sáng nóng hổi đặt trên bàn mình thì không khỏi cảm thán "Triệu Minh Tử quả là người tốt!"
Đỗ Duy Canh chạy bộ buổi sáng về vào phòng vệ sinh dùng nước lạnh tắm qua một lần rồi đi ra.
Không biết tại sao, bình thường hắn rất ít khi nằm mơ, đêm qua lại mơ một giấc mơ.
Hắn nhớ như in lần đầu tiên gặp Bạch Bạch là hồi mình năm tuổi.
Một người luôn luôn tự thu mình lại như hắn vào khoảnh khắc trông thấy bé trai năm tuổi cầm que kem cười tươi rói, lần đầu tiên một cảm xúc kỳ lạ xuất hiện trong đầu hắn.
Dưới sự yêu cầu của hắn, người nhà giúp hắn chuyển vào học trong trường mẫu giáo của bé trai kia.
Hắn muốn kết bạn với nhóc con đáng yêu này, muốn nhường tất cả phần đồ ăn nhẹ của mình cho cậu ấy.
Chỉ là hắn không thể biểu đạt ra ngoài, ngược lại còn làm cho Bạch Bạch tức giận...!A, cơ mà khi tức giận Bạch Bạch cũng đáng yêu thật đấy.
Mỗi tội lúc cắn hắn lại không biết cẩn thận, cắn còn chưa gãy được xương hắn đã để răng mình rụng một cái trước mất rồi.
Aizz, đều tại xương của hắn quá cứng.
Nhìn dáng vẻ nước mắt lưng tròng của tiểu Chử Bạch, bạn nhỏ Đỗ Duy Canh cảm thấy rất tự trách.
Nhưng mà hàm răng của cậu ấy cũng thật đáng yêu, một viên nho nhỏ trắng bóc y chang vỏ sò.
Tiểu Đỗ Duy Canh cẩn thận nhặt lên nhét vào túi áo của mình.
Kể từ ấy, Bạch Bạch có vẻ không ưa hắn cho lắm.
Tiểu Đỗ Duy Canh không hiểu tại sao, trong lòng rất buồn rầu.
Song mỗi khi thấy khuôn mặt xán lạn của Bạch Bạch, hắn sẽ cảm thấy rất vui vẻ.
Ừm, thật tốt khi có thể nhìn thấy người này hàng ngày, nhỉ?.